Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 751
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:05:39
Lượt xem: 180
Trình Dao Dao cúi đầu lườm hắn: “Em sợ anh gặp nguy hiểm. Nhỡ cảnh sát điều tra ra, anh… anh bị bắt đi thì làm sao bây giờ?” Chỉ cần nhắc đến khả năng này, mặt Trình Dao Dao lập tức tái nhợt.
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam mở to, hắn nhìn cô nửa ngày không nói gì, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Trình Dao Dao tưởng hắn không tin, cô tức giận: “Thật mà. Bây giờ là xã hội pháp trị, dù anh có nguyên nhân gì thì g.i.ế.c người vẫn phải đền mạng… Anh cười cái gì? Này!”
Trình Dao Dao còn chưa nói xong, Tạ Tam đã ôm chặt cô. Mặt người đàn ông áp sát vào bụng cô, hai tay hắn ôm chặt eo cô: “Em Dao Dao.”
Tóc Tạ Tam hơi dài nhưng không cứng như trước mà mềm mại trơn bóng, hoàn toàn không giống tính cách của hắn. Tạ Tam ngửi mùi thơm trên người cô, lòng hắn mềm nhũn.
Thật ra hôm qua hắn cũng muốn g.i.ế.c người. Hai người này làm chuyện xấu với Trình Dao Dao, c.h.é.m họ thành trăm mảnh cũng không đủ. Nhưng lúc hắn giơ con d.a.o lên, ánh mắt tội nghiệp của Trình Dao Dao lại xuất hiện trước mắt hắn.
Cuối cùng hắn chỉ lôi hai người giống như con ch.ó c.h.ế.t ném ra giữa rừng. Sau đó hắn đi hái dâu tây cho Trình Dao Dao rồi quay lại dọn sạch căn phòng nhỏ, quay về nhà. Người đàn ông kia gặp xui xẻo, lúc xuống núi không phân biệt được phương hướng nên ngã xuống khe núi.
Trình Dao Dao nghe xong mọi chuyện thì hết giận. Cô vuốt tóc Tạ Tam giống như vuốt lông con cún lớn: “Ai bảo hôm qua anh không nói rõ ràng với em, anh còn không thèm để ý đến em, em tức giận cả đêm!”
“Đồ ngốc.”
“… Anh ngứa da phải không?”
“Yêu tinh nhỏ.”
Gọi em là Tiểu tiên nữ!”
“Tiểu tiên nữ!”
“Meo! Meo!”
“…”
“… Cường Cường, em đi ra ngay!”
…
Người đàn ông trung niên c.h.ế.t rồi.
Thẩm Yến và đoàn người đại đội trưởng đi hắn vào huyện, trên đường đi hắn tắt thở. Đám người đành phải mang hắn về thôn. Nghe nói trước lúc tắt thở, hắn luôn hoảng sợ trừng mắt, cổ họng rung động nhưng không nói ra được.
Người này tên là Lâm Huy, lúc trước có một người vợ nhưng bị hắn đánh chạy đi rồi, bây giờ hắn là một tên lưu manh, đại đội vẫn xử lý hậu sự giúp hắn, họ tìm một chỗ trên núi mai táng, cuối cùng cũng không tạo nên gợn sóng gì.
Ngược lại bà Lâm suốt ngày chạy quanh thôn nói Trình Nặc Nặc mất tích mấy ngày rồi, không biết có phải đi vào trong núi không, nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm đến nhà bọn họ.
Đại đội đang bận cày bừa vụ xuân và làm nhà trồng rau nên không chia người ra tìm cô được. Hơn nữa nhóm thanh niên trí thức thường trốn đi, họ không muốn làm việc mà chạy trốn về thành phố, người trong thôn không thấy kinh ngạc mấy. Đại đội trưởng bảo Thẩm Yến gọi điện thoại về Thượng Hải xem Trình Nặc Nặc về đấy không.
Thẩm Yến đáp lời nhưng không đi gọi điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-751.html.]
Trình Nặc Nặc rời đi, Thẩm Yến cảm thấy sấm chớp xung quanh mình biến mất theo. Trình Nặc Nặc từ rời đi đồng nghĩa với việc cô ta không dây dưa với mình nữa. Hắn tính toán tốt rồi, chờ hai ngày nữa hắn vào huyện gọi điện bảo người trong nhà nhanh chóng mang hắn về thành phố để tránh đêm dài lắm mộng.
Thẩm Yến tính toán rất khéo, trên mặt cũng đắc ý vui vẻ, hắn đi tới đi lui trong nhà kho, đến chỗ Trình Dao Dao, hắn nói: “Dao Dao, chỗ chè của em không hợp quy cách.”
Trình Dao Dao lạnh lùng nhìn hắn, Thẩm Yến cười: “Em nhìn đi, lá chè vẫn quá thô, phải nhặt lại.”
Thẩm Yến vừa nói vừa bốc một nắm chè lên, tay hắn vừa vặn chạm vào tay Trình Dao Dao. Đúng lúc chạm vào, Trình Dao Dao lập tức rút tay lại lườm hắn.
Nụ cười trên mặt Thẩm Yến không thay đổi, hắn nói: “Dao Dao, nhà anh gửi quà tết Đoan Ngọ đến, có một phần của em. Lúc nữa anh đưa cho em.”
Mặt Trình Dao Dao lạnh lùng cứng rắn: “Tôi không cần.”
Thẩm Yến chậm rãi nói: “Mẹ anh nhìn em từ nhỏ đến lớn, đây là tấm lòng của mẹ anh. Bên trong có bánh Lão Đại Xương em thích ăn nhất đấy.”
Trình Dao Dao tức đến mức bật cười, cô nhếch đuôi lông mày lên: “Anh giữ lại chỗ đấy cho Trình Nặc Nặc đi, tôi ăn bánh ở nhà họ Tạ rồi.”
Nghe thấy tên Trình Nặc Nặc, nụ cười trên mặt Thẩm Yến lập tức cứng đờ.
Hàn Nhân cũng cười nói: “Đúng vậy, không thấy Trình Nặc Nặc đâu cả, Thẩm Yến, anh có biết cô ấy đi đâu không?”
Giọng nói của cô không cao không thấp, vừa đủ để mấy cô gái trong nhà kho nghe thấy. Mọi người đều nhìn hắn, Thẩm Yến cười gượng nói: “Tôi và Trình Nặc Nặc chỉ là bạn bè trong nhóm thanh niên trí thức mà thôi, sao tôi biết được.”
Trình Dao Dao liếc nhìn. Trong thôn có ai không biết chuyện tình của hắn và Trình Nặc Nặc? Lời này của Thẩm Yến quá vô tình, bộ dáng dịu dàng và lời nói của hắn không khớp nhau, mấy cô gái thầm thích hắn đều cảm thấy trái tim băng giá.
Nhà họ Tạ ăn xong cơm tối, mọi người đang thu dọn bát đũa thì Lâm Đại Phú tới.
Bà Tạ vội nói: “Vào đây ăn một chút?”
Lâm Đại Phú xua tay: “Không, không, mọi người ăn tiếp đi.”
Tạ Tam đứng dậy đi ra, Lâm Đại Phú xua tay nói nghiêm túc: “Bác tìm thanh niên trí thức Trình nói chút chuyện.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu nhà họ Tạ có một group chat, phong cách nhất định thế này:
Tạ Tam: Yêu tinh nhỏ.
Dao Dao: Buồn nôn ~
Bà Tạ và Tạ Phi im lặng chìm trong CP này.
Bỗng nhiên Cường Cường nói chen vào: Meo! Meo!
Hệ thống nhắc nhở: Cường Cường bị đá ra khỏi group chat.