Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 744: Trở về như lúc đầu
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:36:34
Lượt xem: 138
Tạ Tam bước lại gần, ánh nến chiều lên mặt hắn. Xương lông mày Tạ Tam rất cao, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt, lúc không cười trông rất đáng sợ.
Tạ Tam dựa vào cô, hắn cô chấp muốn một đáp án: “Em sợ anh sao?”
Trong mắt Trình Dao Dao nổi lên hơi nước, giọt nước lung lung sắp đổ. Tạ Tam tiến về trước, cô liền lùi về sau, làn váy bị đầu gối Tạ Tam đè lại, cô như con mèo nhỏ bị dồn đến góc tường, cô vừa khóc nức nở vừa nói: “Anh đừng tới đây! Anh… Anh điên rồi, sao anh có thể g.i.ế.c người được!”
Tạ Tam giống như bị roi quất một phát vào người, gân xanh sau gáy nổi lên, hắn không nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao nữa mà cố gắng đè ép con thú đang d.a.o động trong lòng: “Em về đi.”
“Anh còn chưa nói rõ với em, em không…”
Trình Dao Dao ngừng thở, cô chớp mắt nhìn mặt Tạ Tam. Quá gần, gần đến mức động một cái liền chạm vào môi nhau. Cô có thể ngửi thấy mùi dương khí nồng đậm mát lạnh trên người Tạ Tam, còn có cả mùi m.á.u tươi dính trên cổ áo hắn.
“Trình Dao Dao, em cho rằng em không dám động vào em sao?”
Giọng nói của Tạ Tam hờ hững, sự tức giận trên người Tạ Tam giống như ngọn lửa cháy bùng lên, mắt Trình Dao Dao tối sầm lại, cô suýt nữa phát ra thanh âm kỳ lạ. Trình Dao Dao vội vàng che miệng lại, cô không dám ngửi mùi trên người Tạ Tam nữa.
Bộ dáng hoảng sợ của Trình Dao Dao rơi vào trong mắt Tạ Tam, hắn cười nhạt: “Không muốn ngủ cùng anh thì ra ngoài đi.”
Giọng điệu mỉa mai lạnh nhạt của Tạ Tam giống hệt lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trình Dao Dao lập tức chảy nước mắt, tay cô run rẩy chỉ vào Tạ Tam: “Anh… Em…”
Thanh âm mềm mại vang lên làm Trình Dao Dao cảm thấy không thích hợp. Xung quanh giường đều là mùi của Tạ Tam, hơi thở của hắn bao vây cô.
Không muốn tý nữa lại mất mặt, Trình Dao Dao vội vàng rút lui: “Đi thì đi!”
Trình Dao Dao nói xong thì đứng dậy… Nhưng cô không đứng dậy được, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn.
Tạ Tam im lặng nhìn cô giày vò trên giường.
“Em… Em đi ngay đây, em không thèm ở lại đâu!” Trình Dao Dao hung dữ nhìn hắn, tiếng nói mềm mại không rõ, phải dựa sát vào gần mới nghe thấy cô nói: “Tạ Tam đáng ghét nhất…”
Trình Dao Dao càng vội càng không đứng dậy được, cô cọ linh tinh lên chăn mền chăn mềm, Trình Dao Dao thở hổn hển trừng mắt nhìn Tạ Tam.
Dưới ngọn nến, mái tóc đen nhánh của Trình Dao Dao rối tung xõa trên chăn, đôi mắt mềm mại nhìn thẳng Tạ Tam viết rõ chữ muốn người thương. Trong mơ cũng không biến hóa được bộ dáng quyến rũ hấp dẫn người như này.
Tạ Tam nhìn kỹ cô mặc kệ con dã thú gào thét trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-744-tro-ve-nhu-luc-dau.html.]
Hắn cầm con d.a.o nhỏ trên bàn, lưỡi d.a.o sắc bén lướt qua lòng bàn tay.
Dương khí mênh m.ô.n.g nhanh chóng chui ra khỏi khe hở đó. Đầu lưỡi Trình Dao Dao nếm được vị ngai ngái, dương khí làm n.g.ự.c cô nóng bỏng, sự trống rỗng trong người được quét sạch sành sanh.
…
Trình Dao Dao đứng cạnh cửa phòng, cô quay đầu nhìn lại. Ngọn nến trong tay Tạ Tam dập tắt, xung quanh lập tức tối om, nhưng cô vẫn cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng đang nhìn cô.
Trình Dao Dao chép miệng, cô mở cửa đi vào.
Trong phòng có hai cái đèn dầu sáng rõ ấm áp. Cường Cường nằm ngửa trên cái đệm nhỏ làm nũng, Hàn Nhân dựa vào giường trêu nó.
Trương Hiểu Phong vẫn đọc sách, cô thấy Trình Dao Dao đi vào thì hỏi: “Không phải cô bảo đi lấy chăn sao?”
“À?” Mắt Trình Dao Dao rung động, cô nói qua loa: “Tiểu Phi mang cái chăn đấy vào huyện rồi.”
Hàn Nhân cười nói: “Không cần đâu. Ba người chúng ta nằm một chỗ càng ấm. Chăn của cô cũng dày mà!”
Ban đêm trời lạnh, giường Trình Dao Dao trải đệm mềm, bên trên đắp chăn bông dày dặn.
Hàn Nhân vỗ chăn cảm thán: “Chăn của cô vừa mềm vừa ấm. Dạo này trời ẩm ướt, chăn của tôi vừa lạnh vừa ẩm, đắp khó chịu muốn chết.”
Chỉ cần có mặt trời, ngày nào Tạ Tam cũng ôm chăn Trình Dao Dao lên tầng phơi, chăn mềm vừa ấm vừa khô. Trình Dao Dao nằm trong chăn phơi nắng, Tạ Tam lập tức quấn chăn xung quanh người cô rồi ôm cô đi như thổ phỉ cướp dâu, Trình Dao Dao bị dọa vừa kêu vừa trách móc.
… Trình Dao Dao cắt ngang suy nghĩ, cô không thể nghĩ đến hành động xấu hổ của Tạ Tam nữa.
Tạ Tam g.i.ế.c người rồi! Cô không biết ở niên đại này phương pháp điều tra lợi hại thế nào, nhưng tội g.i.ế.c người sẽ bị xử tử hình, nếu sơ suất Tạ Tam sẽ… Chỉ cần nghĩ đến điều này, tay chân cô lập tức lạnh lẽo.
Trình Dao Dao cắn ngón tay, cô cố gắng bỏ qua những suy nghĩ đáng sợ kia. Tạ Tam làm việc kín đáo, hắn sẽ không lưu lại chứng cớ gì đâu. Có rất ít nhiều người biết chuyện này, ngoại trừ cô ra, chỉ còn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong biết thôi.
Nhưng dù quan hệ của họ và mình tốt thế nào thì khi nhắc đến chuyện g.i.ế.c người, họ có thể giữ bí mật giúp mình sao? Hàn Nhân thì thôi, tinh thần trọng nghĩa và nguyên tắc sống của Trương Hiểu Phong rất mạnh, nếu chuyện Trình Nặc Nặc và người đàn ông kia vỡ lở, cô ấy nhất định đi báo cáo!
“Dao Dao, Dao Dao?” Trình Dao Dao tỉnh táo lại, cô thấy Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đang nhìn mình.
Trình Dao Dao vội vàng bỏ ngón tay ra: “Hả?”