Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 743
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:36:21
Lượt xem: 105
Lưng Trình Dao Dao lập tức lạnh lẽo, cô đứng im tại chỗ không dám động. Gió thổi bay mái tóc và váy của cô. Đôi chân trắng nõn của Trình Dao Dao đông cứng run rẩy, trong bóng tối giống như có gì đó nhìn chằm chằm cô.
Cô cố gắng đè ép ký ức đáng sợ đang sôi trào xuống. Trình Nặc Nặc cười như rắn độc, người đàn ông trung niên tham lam tới gần cô, còn có… Lúc cô và Tạ Tam ra khỏi căn phòng nhỏ, người đàn ông bị đánh đầu đầy máu, hắn giống như đống thịt nhão nằm trong bụi gai không biết sống chết.
Thần kinh Trình Dao Dao kéo căng, cô càng ngày càng khẩn trương.
Một cái tay chạm vào vai cô.
“…!!!” Thần kinh Trình Dao Dao sụp đổ, cô hét lên. Bàn tay to che miệng cô lại, sau đó là cái ôm ấm áp: “Là anh.”
Hơi thở ấm áp quen thuộc bao bọc Trình Dao Dao, lòng của cô đặt lại chỗ cũ, cô chui vào trong n.g.ự.c Tạ Tam. Đêm xuân vừa ấm vừa lạnh, Trình Dao Dao chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh, cô run lẩy bẩy trong lòng Tạ Tam, không biết bị lạnh hay làm sao.
Hơi thở của Tạ Tam rơi vào tai cô, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Dao Dao tủi thân nói với Tạ Tam: “… Không thấy tường… sợ… Em sợ muốn chết…”
“Xoẹt!”, Tạ Tam đốt diêm lên. Bức tường cũ kỹ ngay đằng sau Trình Dao Dao, vừa rồi Trình Dao Dao sợ hãi nên đi nhầm hướng.
Hóa ra là sợ bóng sợ gió một trận, Trình Dao Dao nín khóc mỉm cười, cô ngửa đầu nhìn Tạ Tam. Mặt hắn lúc sáng lúc tối, bên trong đôi mắt hẹp dài chứa ánh lửa sáng rực, nhìn qua cực kỳ lạnh lùng.
Diêm tắt, xung quanh lại tối om.
“Đừng sợ.” Tạ Tam bế Trình Dao Dao lên như bế em bé. Hai chân Trình Dao Dao quấn chặt vòng eo rắn chắc của hắn, cô ôm chặt cổ Tạ Tam. Tạ Tam nói: “Chạy tới đây làm gì?”
Trình Dao Dao nói nhỏ: “Em muốn đến phòng anh.”
Hô hấp của Tạ Tam ngừng lại, hắn ôm Trình Dao Dao về phòng mình.
Phòng Tạ Tam chia làm hai gian, gian ngoài để da lông và dược liệu, gian trong chỉ có một cái giường to, trên giường có một cái chiếu rơm, gối tre và chăn mỏng. Trong phòng toàn mùi da và thuốc trộn lẫn với mùi của Tạ Tam. Trình Dao Dao ngửi thấy dương khí nồng đậm lạnh thấu xương. Cô giống như ngâm trong hồ nước nóng, ngón chân cuộn chặt lại.
Trình Dao Dao rất ít khi đến phòng hắn, một phần vì nguyên nhân này.
Tạ Tam muốn để Trình Dao Dao lên giường nhưng Trình Dao Dao ôm chặt hắn không chịu xuống: “Không muốn ngồi trên giường.”
Tạ Tam đành phải ôm cô để cô đặt ngón nến lên bàn nhỏ.
Ánh nến mờ nhạt chiếu sáng căn phòng, Trình Dao Dao thấy rõ mặt Tạ Tam, khóe môi hắn nở nụ cười nhẹ.
“Bao yếu ớt.” Tạ Tam nhẹ nhàng lay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-743.html.]
Trình Dao Dao không cười lên giống như bình thường, cô tủi thân nói: “Sao anh về muộn vậy?”
“Trong ruộng có một số việc.”
Trình Dao Dao không tin: “Hôm nay anh đi ra sau núi à? Anh hái dâu dại ở sau núi đúng không?”
Tạ Tam từ chối cho ý kiến, hắn cọ cằm vào mặt cô: “Ừm.”
Trình Dao Dao ngứa ngáy, cô nghiêng đầu tránh đi sau đó vùi mặt vào hõm vai hắn, cô ngửi thấy hương vị nhẹ nhàng thoải mái sau khi tắm trên người Tạ Tam, cô giống như con mèo nhỏ ngửi lá bạc hà: “Vậy anh đi xem Trình Nặc Nặc và người đàn ông kia sao? Bọn họ thế nào…”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao rùng mình, cả người cứng đờ.
Tạ Tam nhận ra sự khác thường của cô, hắn vuốt tóc cô: “Sao vậy?”
Một lúc sau Trình Dao Dao mới ngẩng đầu lên, gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt hoa đào sững sờ nhìn hắn: “Trên người anh có mùi m.á.u tươi.”
Cánh tay ôm cô lập tức kéo căng.
Hai người ôm ấp nhìn nhau, Trình Dao Dao rất thích tư thế này, cô có thể dựa vào khoảng cách gần nhìn Tạ Tam, ánh mắt hắn thành thật hơn bản thân hắn nhiều, trong đó chứa đựng sự nhiệt tình và tình yêu vô hạn. Nhưng tối nay ánh sáng lờ mờ, cô không thấy rõ ánh mắt Tạ Tam, cô chỉ nghe thấy hắn nói: “Em muốn hỏi cái gì?”
“Anh… Anh…” Tạ Tam ôm chặt Trình Dao Dao, cô không thoát, cũng không nói ra lời.
Tạ Tam hôn cô, đôi môi không mềm mại ngọt ngào như thường ngày mà trở nên lạnh lẽo.
Lúc Tạ Tam lùi ra, hắn mới thấy Trình Dao Dao nhắm chặt hai mắt, lông mi dính nước mắt giống như con mèo bị hoảng sợ, cũng giống như hoa Hải Đường run rẩy cực kỳ đáng thương.
Nụ cười của Tạ Tam nhạt dần, trong đó còn có sự tổn thương: “Em sợ anh?”
Trình Dao Dao khóc nức nở nói: “Anh g.i.ế.c người! Dĩ nhiên em sợ rồi!”
Tiếng nói của cô rất nhỏ, cả người run rẩy. Dưới ánh nến, mặt cô sáng như viên ngọc, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi và nước mắt, hai tay cô còn đẩy n.g.ự.c Tạ Tam ra không cho hắn tới gần.
“Mùi m.á.u trên người anh nồng… Á!”
Trình Dao Dao hô nhỏ, cô bị ném lên giường.
Tạ Tam đứng cạnh giường, thân hình cao thẳng đứng trong bóng đêm, đường cong gương mặt căng cứng. Giọng nói của hắn rất thấp giống như đang hỏi bản thân: “Em Dao Dao, em sợ anh sao?”
Trình Dao Dao không chú ý tới cảm xúc mãnh liệt trong mắt hắn, cô lùi về sau: “Rốt cuộc có phải anh g.i.ế.c người rồi không?”