Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 742: Em sợ anh

Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:35:33
Lượt xem: 126

Trình Dao Dao dẫn Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đi tắm rửa, sau đó quay về phòng.

Lần nào Hàn Nhân ở qua đêm cũng vui vẻ, cô lôi kéo Trình Dao Dao nói chuyện phiếm đến nửa đêm vẫn không chịu đi ngủ. Trương Hiểu Phong thì ngồi đèn dầu đọc sách, cô tranh thủ từng giây từng phút đọc sách. Cô ở nhờ trong nhà người khác không có điều kiện tốt và bàn để đọc sách, hơn nữa nhà Lâm Đại Quân có mấy đứa bé, ngày nào cũng ầm ĩ không chịu được. Mỗi lần tới chỗ Trình Dao Dao học bài, cô đều buông lỏng và hưởng thụ.

Bà Tạ bê một đĩa bánh ngọt vào, bà thấy Trình Dao Dao và Hàn Nhân ngồi trên giường nói chuyện phiếm, Trương Hiểu Phong thì ngồi trước bàn đọc sách, bà nói: “Dao Dao, cháu nhìn Hiểu Phong đi, rồi nhìn lại cháu xem.”

Trình Dao Dao rất tốt nhưng quá yếu ớt, Tạ Tam còn nâng cô như nâng trứng. Dạo này Tạ Tam không ở nhà, Trình Dao Dao lập tức lười biếng. May mà Trương Hiểu Phong thường tới nhà kéo Trình Dao Dao học theo.

Trình Dao Dao ngụy biện: “Hôm nay là Tiết Thanh minh, nên nghỉ ngơi ạ.”

Hàn Nhân cười hì hì: “Bà Tạ, cháu không phải là người thích đọc sách, lần nào thấy sách cháu liền đau đầu.”

Bà Tạ nói lời thấm thía: “Các cháu đều là thanh niên có văn hóa từ thành phố đến, sao có thể không đọc sách được? Chiêu ca nhi nhà bà không được học qua trường lớp. Nó đành phải cố gắng, chăm chỉ học ở nhà, không học không được!”

Trình Dao Dao và Hàn Nhân ngoan ngoãn nghe bà Tạ dạy dỗ. Trương Hiểu Phong khép sạch lại rồi giúp bà Tạ bày bánh ngọt và sữa bò lên bàn, cô cười nói: “Bà Tạ, bà đi ngủ sớm đi ạ, đừng tiếp đãi chúng cháu nữa, chúng cháu cũng không phải là người ngoài, lần nào đến cũng làm phiền bà.”

Bà Tạ quý mến Trương Hiểu Phong, bà vỗ vai cô nói: “Không phiền, không phiền. Cháu thường đến nhà bà, học muộn cũng không sao, bàn đọc sách và đèn dầu đều có sẵn. Bà thích những đứa bé chăm học như cháu.”

Trình Dao Dao nghe thì bật dậy leo đến mép giường, cô ôm bà Tạ làm nũng: “Bà không thích đứa bé ngoan nữa sao?”

Bà Tạ cố ý nhăn mặt: “Cháu là đứa bé hư.”

Trình Dao Dao nghe xong thì không đồng ý, Hàn Nhân cũng tỏ vẻ tổn thương: “Bà nội không thích mấy đứa bé hư như chúng cháu, cháu muốn khóc quá.”

Trương Hiểu Phong cười mắng: “Các cô mấy tuổi rồi hả? Không biết xấu hổ!”

Bà Tạ cười không ngừng, bà xoa mặtTrình Dao Dao nói: “Được rồi, các cháu đều là đứa bé ngoan, bà đều thích! Đừng làm nũng nữa, mau ăn bánh đi, sữa bò uống lúc còn nóng ý. Dao Dao, cháu xuống giường ngay, không được ăn trên giường biết chưa?”

Hàn Nhân nhanh nhẹn xuống giường, cô đi đến cạnh bàn cầm cốc sữa bò uống một hớp to. Sữa bò còn nóng hổi, bên trên kết một lớp váng sữa, mùi thơm nồng đậm ngòn ngọt.

Trình Dao Dao không hứng thú lắm, cô ngồi trên giường: “Cơm tối ăn no quá, cháu không đói bụng.”

Bà Tạ nói: “Cháu cũng không ăn dâu dại sao?”

Mắt Trình Dao Dao sáng lên: “Tạ Tam về rồi ạ? Sao bà không nói cho cháu biết?”

Cô lập tức nhớ ra, hôm nay Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở qua đêm, Tạ Tam sẽ không đến gần phòng cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-742-em-so-anh.html.]

Bà Tạ cười nói: “Chiêu ca nhi vừa về liền đi tắm rồi, nó mang một hộp dâu dại về cho cháu đấy. Dâu dại to mọng tươi mới, không biết hái ở đâu.”

Trình Dao Dao đứng dậy xem, trên bàn có một đĩa bánh ngọt, ba cốc sữa bò và một đĩa dâu dại màu đỏ sáng óng ánh.

Hàn Nhân không để ý tới bánh ngọt, cô khen ngợi: “Dâu dại hái ở đâu vậy? Ăn ngon quá đi!”

Dạo này dâu dại mọc đầy núi, ngày nào nhóm Trình Dao Dao tan làm cũng đi hái dâu dại ăn, nhưng họ chưa từng thấy quả dâu nào to như vậy. Mà dâu dại chín già vừa động vào đã rụng nát bét, lúc mang dâu về nhà thường bị ép thành nước, thực sự ảnh hưởng đến vị giác.

Dâu dại trong đĩa đều tươi mới mọng nước, quả dâu màu đỏ sáng long lanh, cho vào miệng cắn nhẹ, nước dâu chua chua ngọt ngọt b.ắ.n tung tóe làm người ta run rẩy.

Trương Hiểu Phong ăn một quả, cô nói: “Ăn ngon hơn dâu chúng ta hay hái.”

Bà Tạ cười hớn hơ nói: “Chiêu ca nhi thường đi vào rừng sâu, trong đấy có rất nhiều trái cây không ai hái, nên quả nào cũng phát triển tốt hơn. Các cháu thì lần sau bảo nó hái thêm.”

Bà Tạ dặn dò các cô đi ngủ sớm, đừng đùa giỡn quá muộn, sau đó đi về phòng.

Hàn Nhân ăn dâu dại say sưa ngon lành: “Dao Dao, cô có lộc ăn quá đi, Tạ Tam đối với cô tốt lắm đó, đi lên núi cũng nhớ hái quả dại cho cô.”

 Nếu là bình thường, Trình Dao Dao nhất định ưỡn lưng đắc ý liệt kê đủ loại ưu điểm của Tạ Tam, nhưng lúc này Trình Dao Dao không quan tâm, cô vội vàng mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Trương Hiểu Phong hỏi: “Dao Dao, cô đi đâu vậy?”

“Tôi… Tôi sợ đêm lạnh, tôi sang phòng bà nội lấy thêm cái chăn nữa.”

Trình Dao Dao cầm một cây nến vội vã ra khỏi phòng.

Trong sân không có đèn cũng không có ánh trắng chiếu xuống, trời tối đen như bị một cái chăn to che lại. Ngọn nến chỉ có thể chiếu sáng quanh người cô, Trình Dao Dao giơ cao ngọn nến đi về phía phòng Tạ Tam, bóng tối lưu lại sau lưng cô.

Vào ban đêm, căn nhà cũ này trở trên xa lạ ở trong bóng tối, nóc nhà cao cao, bốn mặt tường khắc hoa văn, phía trước tối om không thấy gì…

Gió thổi qua, ánh nến lay động mấy lần rồi tắt đi, khói trắng tiêu tán trong bóng đêm.

Lúc này cô đang đứng ở cạnh bờ tường cách phòng Tạ Tam mấy chục bước. Trình Dao Dao vươn tay sờ tường, cô định dựa vào tường đi.

Nhưng vừa vươn tay ra, cô chỉ sờ thấy khoảng không!

 

Loading...