Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 725
Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:54:42
Lượt xem: 174
Hàn Nhân thích trêu Cẩu Đản nhất, quả nhiên Cẩu Đản xù lông lên, cậu thấy Trình Dao Dao không có lương tâm cười ra tiếng thì tức giận ném rổ cho Trình Dao Dao: “Về sau chị tự đi làm đi! Tốt nhất để lợn rừng trên núi bắt chị đi!”
Cẩu Đản nói xong thì chạy đi.
Về sau nhớ lại, đây là dấu hiệu đầu tiên.
Nhưng Trình Dao Dao vẫn cười không tim không phổi: “Được, lúc đó em đừng khóc đấy!”
Hàn Nhân cũng cười ngửa tới ngửa lui, Trình Dao Dao đập cô: “Sao cô cứ trêu Cẩu Đản vậy! Nhanh đi làm thôi. Làm xong sớm còn về nhà nấu cơm!”
Ngày mai là Tiết Thanh minh, chiều nay được nghỉ sớm. Mấy cô gái đều đẩy nhanh tốc độ làm việc, mười ngón tay nhặt lá chè nhanh như gió, một giỏ chè khô được nhặt xong rất nhanh.
Từ xưa thôn Đào Am đã làm trà để cống nạp, những cô gái chưa lấy chồng chuyên môn làm chè được gọi là “Nữ trà”, có một số lời đồn ướŧ áŧ về việc này — Những cô gái đó phải dùng miệng để hái chè sau đó cho vào n.g.ự.c ủ.
Bây giờ không còn tác phong thối nát của giai cấp phong kiến nữa, vẫn là mấy cô gái chưa lấy chồng hái và nhặt chè nhưng quá trình làm chè không khắc nghiệt như vậy nữa. Nếu không dựa vào cách làm ở thời xưa, lá chè ủ trong người Trình Nặc Nặc sẽ biến thành mùi vị khác rồi.
Trình Dao Dao nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên có cảm thấy ánh mắt rơi trên người mình. Cô ngẩng đầu nhìn, mấy cô gái đều cúi đầu yên lặng làm việc, trong nhà kho chỉ có tiếng là chè xào xạc.
Cô nhìn lướt qua Trình Nặc Nặc ngồi cách đó không xa. Trình Nặc Nặc mặc áo bông màu xanh, cô cúi đầu chăm chú làm việc, bộ dáng cực kỳ an phận. Trình Nặc Nặc vẫn ngồi cùng Lâm Bình Bình và Lâm Đan Đan, ba người làm riêng phần của mình, không ai nói với nhau câu gì.
Nghe nói vì chuyện phòng ở, Trình Nặc Nặc và Lâm Nhiên náo loạn một trận — Tiểu Thu bị dọa ngã bệnh, thanh danh của Trình Nặc Nặc ở trong thôn càng thối hơn. Mấy chuyện này đều do người khác nói cho Hàn Nhân, Hàn Nhân kể lại cho Trình Dao Dao nghe.
Trình Dao Dao không tin Tiểu Thu bị bệnh. Tiểu Thu uống linh tuyền của cô đó, dựa vào tính tình của Lâm Nhiên Nhiên, cô ấy cũng không để Tiểu Thu bị bắt nạt. Người khác không biết thân phận thật của Lâm Nhiên Nhiên, họ chỉ thấy mấy ngày hôm nay Lâm Nhiên Nhiên không đến làm việc, họ đều đồng tình với cô, do đó không có ai nói chuyện với Trình Nặc Nặc.
Trình Dao Dao cũng cảm thấy thoải mái tinh thần. Mấy ngày nay Trình Nặc Nặc không tới gần cô, Lưu Mẫn Hà cũng không quấn lấy cô từ hôm cô cho bánh nữa.
Nhưng… Trình Dao Dao nhớ tới ánh mắt luôn nhìn chằm chằm mình mấy ngày nay, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Không, không phải là ảo giác. Trình Dao Dao quay đầu lườm Thẩm Yến, hắn đang nhìn chằm chằm mình ngẩn người, đúng là đồ đáng ghét. Không biết dạo này Thẩm Yến uống phải thuốc gì mà cứ như người mất hồn, lúc làm việc luôn nhìn chằm chằm cô ngẩn người.
Mấy cô gái khác đều nhận ra. Lúc đầu họ còn có ý với thanh niên trí thức Thẩm, nhưng thấy bộ dáng lưu manh nhìn chằm chằm Trình Dao Dao của hắn, còn có chuyện giữa hắn và Trình Nặc Nặc, mấy cô gái tan nát cõi lòng, sau đó họ bắt đầu khinh bỉ Thẩm Yến.
Lúc nghỉ trưa, mấy cô gái ngồi vây quanh Trình Dao Dao an ủi cô: “Lần tới anh ta còn như này nữa, chúng ta sẽ xử anh ta.”
“Chúng ta báo cáo với đại đội trưởng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-725.html.]
Tình hữu nghị của mấy cô gái ở nông thôn rất trong sáng, một khi coi cô là người một nhà thì sự nhiệt tình, thân mật kia làm người ta rất thích.
Lúc trước Trình Dao Dao ít khi cảm nhận được tình bạn này. Cô quá xinh, mấy người bạn ở trong vòng tròn quan hệ đều ghen ghét với cô, nhưng họ vẫn lấy lòng cô. Từ lúc đi tới thế giới này, cô có hai người bạn là Hàn Nhân và Trương Hiểu Phòng, bây giờ cô lại có thêm mấy người bạn mới nữa.
Trình Dao Dao rất trân quý tình bạn này. Sau khi kết thúc công việc, mấy cô gái rủ cô đi hái rau khúc, Trình Dao Dao từ chối.
Trình Dao Dao nói: “Tôi phải về nấu cơm giúp bà Tạ.”
“Vẫn kịp mà! Chúng tôi cũng phải về nhà nấu cơm, chỗ rau khúc kia tươi non lắm, ngày mai hái không kịp đâu!”
Mấy cô gái kéo tay Trình Dao Dao, họ muốn Trình Dao Dao tham gia vào như người một nhà. Bây giờ Trình Dao Dao là một thành viên trong đó, chắc đại tiểu thư đến từ thành phố chưa biết hái rau khúc đâu!
Trình Dao Dao nhìn về phía Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong xin giúp đỡ. Trương Hiểu Phong cười nói: “Vậy chúng ta đi hái cùng nhau đi, ba người chúng ta hái nhanh thôi.”
Hàn Nhân cũng thích náo nhiệt. Hôm nay ra cửa sợ trời mưa, mọi người đều đi ủng, họ xách rổ vui vẻ đi về hướng ngoại ô.
Lòng tốt đôi khi dẫn đến nguy hiểm, rắn độc âm thầm rình mò tìm được cơ hội theo đuôi tới.
Hôm qua mưa nhỏ, rau khúc mọc rất nhiều trên sườn núi, một đám màu xanh mọng nước. Rau khúc mọc vào Tiết Thanh minh non nhất, sau Thanh minh nó sẽ nhanh chóng nở hoa rồi già đi, chất dinh dưỡng trong rau cũng mất dần, khi làm bánh sẽ không còn mùi thơm nữa, có lúc ăn rát cả họng.
Mấy cô gái chia nhau ra hái, Trình Dao Dao cũng tìm một chỗ hái rau khúc để vào rổ. Động tác của Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân nhanh hơn cô nhiều, họ hái một lúc đã được hơn nửa rổ.
Trương Hiểu Phong hỏi: “Đủ chưa?”
Trình Dao Dao tính toán: “Chưa đủ, tối thiểu phải đầy một rổ. Trong nhà xay 5kg gạo nếp đó.”
Hàn Nhân nhìn xung quanh sườn dốc, mấy cô gái ở quanh đó không đi đâu xa, có chuyện gì kêu một tiếng là nghe thấy. Cô nói: “Tôi và Hiểu Phong về nhà lấy quần áo ở qua đêm rồi đổi giày. Cô đợi ở đây, đừng chạy lung tung biết chưa?”
Trên sườn dốc đều là người, Trình Dao Dao gật đầu: “Được.”
Trương Hiểu Phong dặn dò lại một lần: “Cô đợi ở đây, đừng chạy lung tung đó!”
Trình Dao Dao cam đoan: “Cô yên tâm đi!”
Trình Dao Dao thật sự không chạy linh tinh, Cô hái hết chỗ rau khúc ở xung quanh, cô thấy phía trước có một cô gái đang hái thì quay người sang phía khác.
Đúng lúc cô đứng dậy thì thấy bóng người từ phía sau chắn trước người cô.