Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 716
Cập nhật lúc: 2024-09-04 11:07:25
Lượt xem: 164
Lưu Mẫn Hà nuốt nước miếng: “Tôi biết, tôi… tôi sẽ tìm chỗ ngồi khác!”
Lúc này Trình Dao Dao mới đưa bánh bao cho cô: “Cái này cho cô, cô…”
Trình Dao Dao còn chưa nói xong, bánh bao trên tay đã bị cướp đi, Lưu Mẫn Hà nói “Cảm ơn” rồi quay đầu rời đi.
Trình Dao Dao không phản ứng kịp, Hàn Nhân tức giận đến mức cười ra tiếng: “Cái gì vậy! Dao Dao, sao cô lại cho cô ta bánh bao?”
Trình Dao Dao lấy tay quạt gió, cuối cùng không khí xung quanh cũng tốt hơn rồi. Cô lười biếng nói: “Không cho cô ta bánh bao, cô nghĩ hôm nay chúng ta có thể đuổi cô ta đi sao?”
Đời trước Trình Dao Dao gặp rất nhiều họ hàng ở nông thôn đến tìm cô và bố cô đòi tiền, đã muốn tiền vừa không muốn xé rách mặt, lúc nào cũng nịnh nọt ở lại nhà cô ăn uống sung sướиɠ không chịu đi. Loại người này cầm tiền rồi nhưng không cảm kích mà còn chê bố cô đưa tiền lề mề, chiêu đãi không chu đáo, xem thường họ hàng nghèo khổ.
Trình Dao Dao từng hỏi bố cô, sao phải phản ứng với loại người không biết tốt xấu này, đuổi đi là xong việc. Bố cô nói lời thấm thía: Loại người này lòng dạ hẹp hòi, đừng làm họ ghi hận mình. Cứ coi như dùng tiền giải họa.
Nhìn Lưu Mẫn Hà, Trình Dao Dao liền nghĩ tới những người họ hàng kia.
Trương Hiểu Phong cũng nói: “Hàn Nhân, về sau cô đừng nói lời không tha người như vậy nữa. Lưu Mẫn Hà…”
Sắc mặt Trương Hiểu Phong không tốt, cô không nói tiếp nữa.
Hàn Nhân tức giận: “Tôi cứ nói cô ta đó, tôi nói cái gì sai sao? Dao Dao, cô cũng thế, hôm nay cô cho cô ta bánh bao, ngày mai cô ta lại tới nữa thì sao? Loại người này ăn không biết no đâu!”
Trình Dao Dao cười lạnh: “Ngày mai cô ta còn dám tới, tôi sẽ…”
Hàn Nhân: “Sẽ làm thế nào?”
“Sẽ để cô mắng c.h.ế.t cô ta.”
“Cô đi luôn đi!” Hàn Nhân cù Trình Dao Dao.
Hai người cười hi hi ha ha, Trương Hiểu Phong lại gần tách họ ra thì bị Hàn Nhân đè lên: “Cù cô ấy!”
Trương Hiểu Phong: “Này, cô đừng nghịch, tôi không có m.á.u buồn đâu.”
Trình Dao Dao hà hơi lên bàn tay, sau đó cù lưng Trương Hiểu Phong: “Tôi xem cô có m.á.u buồn hay không!”
Trương Hiểu Phong không nhịn được bật cười, cả người cô run lên: “Ha ha ha… Đừng nghịch nữa. Đừng nghịch nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-716.html.]
Trương Hiểu Phong ngửa ra sau thì đυ.ng vào người khác, bình nước bên cạnh cũng bị đổ ra đất: “Ôi!”
Trình Dao Dao vội vàng thu tay lại, cô đứng dậy nhìn, người bị ngã trên đất gầy gò nhăn nheo, đây là Trình Nặc Nặc. Trương Hiểu Phong đỡ cô lên nhưng bị cô hất tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm nước đổ trên đất.
Trong tay cô còn cầm nắp bình nước quân đội chưa vặn chặt, bình nước đổ ra đất, nước trong chảy ào ào ra ngoài nhanh chóng bị xi măng hút khô.
Trương Hiểu Phong nói: “Thật sự xin lỗi, tôi không biết cô đứng đằng sau. Nhưng cô đứng sau tôi làm gì?”
“Bình nước của tôi!” Trình Dao Dao vội vàng cầm bình nước lắc lắc, bên trong chỉ còn một ít, cô tức giận: “Trình Nặc Nặc, sao cô lại động vào bình nước của tôi?”
Trình Dao Dao nhăn mày, khuông mặt đỏ bừng lên vì tức. Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm mặt Trình Dao Dao, bỗng nhiên cô cảm thấy cân bằng. Cô không uống được, Trình Dao Dao cũng không uống được. Hơn nữa nhìn Trình Dao Dao quý trọng như thế, chẳng lẽ cô ta chưa phát hiện ra bản thân có thể kí©h thí©ɧ linh tuyền?
Trình Nặc Nặc rũ mắt, cô nhút nhát xin lỗi: “Chị Dao Dao, em không cố ý. Em rót bình nước khác cho chị nhé.”
Cô vừa nói vừa đưa tay lấy bình nước của Trình Dao Dao, bên trong còn một ít. Lòng cô hơi động nhưng bị Trình Dao Dao lấy lại: “Không cần! Lần sau cô cách xa bình nước của tôi ra!”
Lâm Bình Bình lại gần nói: “Một bình nước mà thôi, sao cô phải như vậy?”
Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm mắt Trình Dao Dao, cô có lòng riêng hỏi: “Chị Dao Dao cho gì đồ gì hiếm lạ vào trong nước sao?”
Trình Dao Dao bị nói trúng tâm tư, đôi mắt hoa đào hơi trợn to, cô vội quay người né tránh.
Trương Hiểu Phong nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi Dao Dao, cô uống nước của tôi đi.”
Trình Dao Dao tức giận nói nhỏ nhưng vẫn bị Trình Nặc Nặc nghe thấy: “Nếu là nước bình thường thì tôi cũng không so đo với cô ta. Đây là đồ hiếm có, tôi đặc biệt mang cho hai người uống thử.”
Hàn Nhân nói: “Nước gì mà hiếm như vậy? Nước trên núi sao?”
Trình Dao Dao hờn dỗi đổ nước còn thừa vào thùng nước lau nhà: “Quên đi, bẩn rồi. Lần sau có cơ hội tôi mang cho hai người.”
Ba người cất kỹ hộp cơm sau đó về nhà kho. Hàn Nhân còn hỏi: “Dao Dao, cô cười gì vậy?”
“Xuỵt.” Trình Dao Dao giơ ngón trỏ lên, cô thần thần bí bí nháy mắt với Hàn Nhân.
Hàn Nhân ngẩn người, gương mặt lập tức đỏ bừng: “Cô đừng liếc mắt đưa tình với tôi nha!”