Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 704
Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:19:29
Lượt xem: 149
(Hoài sơn – Củ mài là một loại thuốc Đông y, vị ngọt, tính ôn, có thể bổ tỳ vị, phế và thận.)
Hôm nay không có nhiều khách, đồ ăn được bưng lên rất nhanh. Sườn xào chua ngọt đặc sệt bóng loáng, chua ngọt vừa miệng, thịt xào ớt là món chính của quán, ăn kèm với cơm vừa cay vừa mềm, mộc nhĩ xào hoài sơn ăn sướng miệng, sau đó uống một bát canh trứng gà rong biển, Tạ Phi thở dài: “Ngon quá, còn ngon hơn đồ ở nhà ăn của em nữa.”
Trình Dao Dao cười nói: “Vậy em thường đến đây ăn đi.”
“Đắt lắm.” Tạ Phi gặp một miếng sườn xào chua ngọt, cô nghiêm túc: “Mỗi lần ăn ở quán phải tiêu ít nhất 1 đồng 5, số tiền này có thể mua được 1 cân xương sườn đó!”
Tạ Tam nói: “Không đủ tiền sao?”
Tạ Phi vội vàng xua tay: “Đủ, đủ!”
Bây giờ tiền lương của Tạ Phi là 18 đồng một tháng. Phần lớn con gái trong xưởng may đều độc thân, người trong nhà cũng không cần các cô nuôi, mỗi tháng được 18 đồng tiêu thoải mái, họ có thể đến quán cơm ăn món ngon, cũng có thể tích góp mua quần áo đẹp cho mình.
Nhưng họ không thoải mái như Tạ Phi. Tuần nào người trong nhà cũng đưa đồ ăn và bánh ngọt cho Tạ Phi, thỉnh thoảng Tạ Tam sẽ cho cô phiếu lương và phiếu vải, Trình Dao Dao may quần áo mới cũng không quên cô, cô không tiêu tiền mấy.
Tạ Phi cũng không thích tiêu tiền giống mấy cô gái khác, hình ảnh trước kia anh trai kiếm tiền vất vả nuôi gia đình lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cô. Sau khi cô tan làm thì đọc sách ở ký túc xá, không thì thêu thùa may vá, an tĩnh như một cô tiểu thư khuê các cổ đại. Cô xinh đẹp nhưng không quen sống chung, tính tình thì mềm yếu, thời gian dài, có người ghen ghét bịa chuyện về xuất thân của cô, họ còn nói ngày nào cô cũng mặc quần áo mới, cô bóc lột mồ hôi nước mắt của người dân lao động.
May mà Tạ Tam đã sắp xếp trước, cô còn được bạn cùng phòng che chở nên Tạ Phi không bị oan ức gì mấy. Cô là một người hiểu chuyện, cô không bao giờ nói mấy chuyện này với người trong nhà, cô luôn nói chuyện tốt, giấu chuyện xấu.
Tạ Phi kể chuyện vui vẻ trong xưởng, cô làm việc vừa nhanh vừa tốt, hôm qua chủ nhiệm xưởng còn thưởng một cái cốc in chữ “Lao động là vinh quang” cho cô.
Trình Dao Dao cũng cao hứng vì cô: “Xem ra chủ nhiệm xưởng của em rất có mắt nhìn đó! Từ nhỏ em đã học may vá, nhất định sẽ được thăng làm tổ trưởng nhỏ!”
Tạ Phi xua tay liên tục: “Em không đảm nhận được chức tổ trưởng nhỏ đâu. Có một số công nhân tạp vụ lớn tuổi không nghe theo lời tổ trưởng nhỏ, tổ trưởng của chúng em tức phát khóc mấy lần. Mà em cũng không muốn ở lại xưởng dệt, thật ra… Thật ra em thích xưởng may quần áo hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-704.html.]
Tạ Phi vẫn luôn thích thiết kế quần áo, mà cô cũng có thiên phú, cô nói vậy Trình Dao Dao cũng không thấy ngoài ý muốn.
Tạ Tam không can thiệp vào ý thích của em gái, hắn chỉ nói: “Xưởng may quần áo rất loạn.”
Tạ Phi lập tức thất vọng.
Trình Dao Dao an ủi cô: “Không phải anh trai em không cho em đi. Nhưng xưởng may không giống xưởng dệt, hoàn cảnh hỗn loạn. Hơn nữa em chỉ thích thiết kế quần áo thôi đúng không?”
Tạ Phi nhìn Trình Dao Dao gật đầu.
Trình Dao Dao nói tiếp: “Kiểu dáng ở xưởng may vừa dập khuôn vừa xấu. Em đến xưởng may làm nhà thiết kế, em chỉ có thể làm những kiểu dáng quần áo giống dây truyền sản xuất mà thôi.”
Tạ Phi không nghĩ đến điểm này, cô thất vọng “À” một tiếng.
Tạ Tam nói: “Em thích may quần áo, anh sẽ mua máy khâu cho em, em có thể làm ở nhà.”
Trình Dao Dao xua tay: “Không chỉ có thế. Tiểu Phi, nếu em thật sự thích thiết kế quần áo, em có thể học lên ngành mỹ thuật. Thiết kế thời trang không phải có thiên phú là được, còn phải có thẩm mỹ, hiểu rõ cách vẽ và cách phối hợp màu sắc. Tạ Tam, anh tìm mấy loại sách về mỹ thuật và cách may cho Tạ Phi đi.”
Tạ Tam lập tức đáp ứng.
Tạ Phi không ngờ mình chỉ nói một câu muốn thiết kế quần áo, anh chị liền thu xếp cho mình, cô lập tức nghiêm túc hơn: “Em nhất định sẽ học thật tốt! Ôi trời, mấy giờ rồi ạ?”
Tạ Tam nhìn đồng hồ: “1 rưỡi rồi.”
“Nguy rồi! Hôm nay có lãnh đạo ở Thượng Hải đến tham quan, chúng em phải đi đón!” Tạ Phi xách đồ lên, cô vội vàng nói: “Em đi trước đây!”
Tác giả có lời muốn nói: Cường Cường, tỉnh lại đi, đừng l.i.ế.m nữa!