Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 697

Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:12:48
Lượt xem: 167

Nhưng… Đúng là trong nước có mấy giọt linh tuyền nhưng mấy ngày nay cô không thay nước rồi, hôm nay nhớ ra thì tiện tay đổ nước giếng vào. Không lẽ Trình Nặc Nặc uống nước này?

“Em Dao Dao?” Tạ Tam thấy vẻ mặt kỳ quái của Trình Dao Dao thì hỏi: “Thiếu cái gì sao?”

Trình Dao Dao hoảng hốt lắc đầu: “Thiếu nước.”

Khóe môi Tạ Tam nhếch lên, Tạ Phi cũng thở phào, cô cười nói: “Chị nhớ nhầm không? Có phải chị quên thêm nước rồi không?”

Trình Dao Dao nói: “Không đâu.”

Tự dưng bị Trình 

“Vâng.” Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Tam vừa ra khỏi cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn đi về phía nhà đại đội trưởng.

Tạ Phi dẫn sói về nhà, sau đó lại nghe Trình Dao Dao kể thù mới thù cũ giữa cô và Trình Nặc Nặc thì lập tức áy náy khóc nức nở. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “Em xin lỗi, chị Dao Dao, thật sự em không biết cô ấy xấu xa như vậy. Em nghĩ quan hệ giữa hai người không tốt nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái của chị, em không nên đuổi ra ngoài…”

Trình Dao Dao vừa muốn nói không sao, bỗng nhiên tâm tư xoay chuyển, sắc mặt cô nghiêm nghị, cứng rắn, cô nói chuyện nghiêm túc: “Em luôn nghĩ đến mặt tốt của người khác. Tính tình thì mềm yếu, rõ ràng không muốn cho cô ta vào nhà nhưng lại không kiên quyết từ chối. Em suy nghĩ thử xem, nếu hôm nay cô ta mang theo người xấu đến thì sao?”

Sắc mặt Tạ Phi trắng nhợt: “Không, không đâu.”

“Sao lại không? Biết người, biết mặt, không biết lòng! Nếu cô ta đến đốt nhà chúng ta thì sao? Nếu cô ta trộm mất đồ vật quan trọng thì sao?” Trình Dao Dao thấp giọng nói: “Nếu cô ta dẫn người xấu đến nhưng không cướp tiền mà cướp sắc thì sao?”

Nói xong câu cuối, Ta Phi run rẩy như lá rụng trong gió, cô khóc nức nở nói: “Chị, chị đừng nói nữa, em sợ!”

Trình Dao Dao thấy Tạ Phi thật sự sợ hãi thì vỗ vai cô: “Chị và anh em không thể ở bên em cả đời, em nhất định phải học được cách từ chối người khác, không được để người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của em. Tự mình suy nghĩ kỹ đi.”

Trình Dao Dao nói xong thì để lại không gian cho Tạ Phi tự suy nghĩ. Tính tình của Tạ Phi ở trong sách còn mềm yếu hơn bây giờ, cô luôn ỡm ờ để tên cặn bã kia xoay vòng. Hi vọng Tạ Phi có thể dựa vào chuyện lần này sửa lại tính tình của mình.

Trên bàn còn nước trà và bánh ngọt, ngoài ra còn có một đĩa cà chua tươi mới. Nước trà uống được một nửa, bánh ngọt cũng bị động vào, chắc là Trình Nặc Nặc phát hiện bên trong không có linh tuyền nên không ăn nữa.

Còn đĩa cà chua được tưới linh tuyền thì không động vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-697.html.]

Khóe môi Trình Dao Dao giật giật, đúng là không biết nhìn hàng mà. Nghĩ đến việc Trình Nặc Nặc chạm vào chỗ bánh ngọt này, Trình Dao Dao lập tức cảm thấy buồn nôn. Cô đổ nước trà đi, sau đó cho bánh ngọt vào bồn cho đàn gà ăn, cô còn cho thêm linh tuyền vào đó. Đàn gà mái chạy đến như ong vỡ tổ.

Cường Cường cũng chạy tới. Trình Dao Dao vội nói: “Em qua đây, không được cướp đồ ăn của gà, muốn bị mổ nữa không hả?”

“Meo! Meo!” Cường Cường nhấc chân ngắn chạy đến cạnh Trình Dao Dao cọ qua cọ lại.

Trình Dao Dao cho linh tuyền vào bát sữa dê, sau đó đổ nước nóng vào cho ấm rồi để ở một chỗ cách xa lồng gà. Mũi nhỏ của Cường Cường hít hà, nó vùi đầu vào ăn.

Tạ Phi vẫn ở ngồi ở trong phòng Trình Dao Dao, trời cũng sắp tối rồi.

Trình Dao Dao đang nấu cơm ở trong bếp thì nghe thấy tiếng Tạ Tam và bà Tạ đi vào sân.

“Bà nội!” Trình Dao Dao lau tay đi ra ngoài, cô thấy Tạ Tam cầm rất nhiều đồ thì hỏi: “Bà mua cái gì trên chợ vậy ạ?”

Tạ Tam đặt túi đồ xuống, Trình Dao Dao xem các thứ bên trong. Bà Tạ mua rất nhiều đồ ở trên chợ: đậu hũ, vải xanh in họa tiết, mật ong, sáp ong và một cái túi nhỏ đựng tiền.

Trình Dao Dao cười nói với Tạ Tam: “Tối nay nấu đậu hũ Ma Bà, có thể nấu cay một chút.”

153.2

Đậu hũ Ma Bà

Thấy cô không tim không phổi, bà Tạ thở dài, bà vẫy tay bảo cô vào bếp.

Trên đường về bà Tạ nghe Tạ Tam kể chuyện đã xảy ra, bà gọi Tạ Phi đến dạy dỗ một lần, đến lúc ăn cơm bà vẫn nhắc tới. Tạ Phi lúng túng muốn khóc, Trình Dao Dao nói: “Không mất cái gì. Tiểu Phi biết sai rồi, lần sau sẽ không phạm lỗi nữa đâu ạ.”

Bà Tạ nói nghiêm túc: “Đừng tưởng đây là chuyện nhỏ! Cô ta vào phòng cháu, nhỡ cô ta lấy đồ lót của cháu đi thì làm sao bây giờ?”

Trình Dao Dao không nghĩ tới điểm này, cô nói: “Bây giờ cũng không phải là xã hội phong kiến…”

“Quan niệm ở nông thôn vẫn như vậy! Cháu đừng nghĩ không có việc gì!” Bà Tạ nói: “Đặc biệt là mấy cô gái như các cháu. Nhỡ xảy ra chuyện thì cũng không kịp rồi!”

 

Loading...