Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 688
Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:34:35
Lượt xem: 84
Rang đậu đỏ là một việc cần kỹ thuật, không được để ẩm không được rang lâu quá, rang lâu sẽ làm đậu đỏ khô nứt, hương vị cũng không được ngọt ngào nữa. Trình Dao Dao chìn chằm chằm độ lửa, không không ngừng đảo đều tay. Đến khi đậu đỏ và đường hòa quyện vào nhau, Trình Dao Dao lập tức đổ đậu đỏ và đường một cái bát sạch.
Cường Cường nắm ống quần Trình Dao Dao, nó cọ đầu vào chân cô, thân hình mập mạp xoay đến xoay đi, Trình Dao Dao không có chỗ đặt chân, nó làm cô suýt nữa ngã sấp xuống.
“Mèo con ăn đậu đỏ trộn đường sẽ c.h.ế.t đó, em đi ra đi!”
“Meo! Meo!” Cường Cường quật cường ngẩng cái mặt béo lên.
Trình Dao Dao gọi: “Tạ Chiêu!”
Tạ Chiêu xuất hiện ở cửa phòng bếp, hắn quát: “Cường Cường, đi ra.”
Cường Cường và Trình Dao Dao đồng thời nhìn qua.
Tạ Chiêu: “…”
Trình Dao Dao nói: “Anh nghĩ nó sẽ nghe lời anh sao? Anh đi lấy một đoạn dây thừng và một tấm ván gỗ làm bàn cào cho mèo.”
Tạ Chiêu không biết bàn cào là gì, nhưng hắn thấy rõ vẻ mặt của Trình Dao Dao và Cường Cường. Nhẫn là một phẩm chất tốt đối với người đứng đầu trong gia đình.
Tạ Chiêu tìm dây thừng và ván gỗ đến, hắn dựa vào miêu tả của Trình Dao Dao quấn từng vòng quanh tấm ván rồi cố định lại tấm ván.
Cường Cường lập tức thích đồ chơi mới. Hai cái móng vuốt cào lên tấm ván, nó cào xoẹt xoẹt không ngừng, một lúc sau nó dùng cả 4 cái móng vuốt ôm tấm ván, trong miệng kêu meo meo.
Tạ Chiêu nhìn thấy tư thế quen thuộc của nó thì hoảng hốt nhớ lại mấy cái quần bị rách của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-688.html.]
Không có Cường Cường quấy rối, Trình Dao Dao và Tạ Phi nhanh chóng nặn xong nhân đậu đỏ. Hai người lấy bột mì lăn thành vỏ bánh , sau đó cho đậu đỏ vào rồi gói kín miệng bánh. Một cái bánh khúc nhân đậu đỏ nhanh chóng hoàn thành.
“Đẹp quá!” Tạ Phi nhìn cái bánh khúc tròn xoe: “Trước kia nhà em cũng làm nhưng không được đẹp như vậy.”
Bà Tạ hầm canh gà xong, bà rửa tay rồi đến giúp: “Dao Dao làm gì cũng đẹp.”
Trình Dao Dao đắc ý nói: “Bà và Tiểu Phi gói lại, cháu làm nhân bánh khác.”
Trình Dao Dao lấy lòng đỏ trứng gà đã được luộc chín, nước sốt salad và chà bông trộn đều với nhau làm một bát nhân bánh vàng óng.
Bà Tạ thấy thì sửng sốt: “Dao Dao, cháu làm nhân bánh gì vậy? Vừa rồi cháu cho nước sốt gì đó?”
“Đây là nhân lòng trứng trộn chà bông. Còn đây là nước sốt salad cháu mua ở Thượng Hải.” Trình Dao Dao vừa nặn nhân bánh thành hình tròn vừa nói: “Tạ Chiêu không thích ăn ngọt, nhân bánh này là nhân mặn.”
Tạ Phi cười ra tiếng: “Chị Dao Dao đối xử thật tốt với anh trai.”
Trình Dao Dao không xấu hổ: “Chờ sau này em có bạn trai, em xem chị cười em thế nào!”
Tạ Phi lập tức đỏ mặt, cô giậm chân nói: “Em không nói chuyện với chị Dao Dao nữa!”
Trình Dao Dao nháy mắt với bà Tạ: “Tiểu Phi phản ứng mạnh như vậy, ở trong xưởng có người theo đuổi em đúng không?”
“Trời ạ!” Tiểu Phi để nhân bánh xuống chạy đi.
Tạ Chiêu vừa vào cửa phòng bếp thì suýt nữa bị cô đụng vào, hắn giữ chặt em gái: “Ồn ào cái gì vậy?”