Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 687
Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:34:22
Lượt xem: 85
Bà Tạ nghe thấy tiếng thì đi từ trong nhà ra, bà mừng rỡ: “Tiểu Phi! Mau tới đây bà xem nào, đi làm mệt lắm đúng không, gầy đi rồi!”
Tạ Phi mang một số thứ về. Cô dùng tiền lương thực tập của mình mua kẹp tóc cho Trình Dao Dao, mua một đôi giày quân đội màu xanh cho Tạ Chiêu và mua một hộp kim khâu và một cái đệm lót nhỏ nhỏ dùng vải thừa ở xưởng may cho bà Tạ. Cô nói: “Vải thừa ở xưởng may có thể dùng thoải mái. Cháu làm cái đệm này cho bà, bình thường bà hay ngồi trên ghế may vá, cái đệm này dùng làm đệm lưng sẽ thoải mái hơn.”
Đệm nhỏ màu nhạt mềm mại. Bà Tạ lau nước mắt: “Cháu gái ngoan! Cuối cùng bà cũng thấy ngày này rồi!”
Trình Dao Dao kẹp tóc luôn tại chỗ: “Bà nội, bà đừng khóc. Tiểu Phi có thể kiếm tiền, bà nên vui mừng mới đúng. Bà nhìn xem, cháu đeo kẹp tóc đẹp không ạ?”
Trình Dao Dao xinh đẹp động lòng người, chỉ nhìn liếc qua cũng có thể làm lòng người trở nên tươi đẹp, bà Tạ nín khóc mỉm cười, bà trách: “Lại làm nũng rồi.”
Tạ Chiêu không do dự nói: “Đẹp!”
Tạ Phi được cả nhà quan tâm hỏi han. Lần này Tạ Phi trở về nhìn gầy hơn trước nhưng tinh thần rất tốt, cách nói chuyện cũng tự tin hơn mấy phần.
“Phòng trong ký túc xá của cháu có 6 người, họ đều lớn tuổi hơn cháu nhưng đối xử rất tốt với cháu.”
“Chủ nhiệm xưởng cũng rất tốt, bà còn khen cháu học nhanh đó!”
“Trong nhóm công nhân mới, cháu làm nhanh nhất, hiệu suất cũng cao nhất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-687.html.]
Bầu không khí trong nhà máy ở niên đại này vẫn nghiêm túc, ngay thẳng, công nhân chịu khó, tài giỏi sẽ được mọi người tôn trọng. Nghe Tạ Phi nói, bà Tạ cực kỳ vui: “Thế thì tốt rồi! Thế thì tốt rồi! Tiểu Phi, cháu ở trong xưởng làm rất tốt nhưng đừng đoạt danh tiếng của người khác, biết không?”
Tạ Phi cười nói: “Bà nội, bà nói lời này nhiều lần rồi, cháu nhớ kỹ mà!”
“Được, bà nội không nhiều lời nữa!” Bà Tạ cao hứng nói: “Chiêu ca nhi g.i.ế.c gà đi, bà muốn bồi bổ cho Tạ Phi!”
Tạ Chiêu lập tức đến chỗ lồng gà. Bên trong lồng gà có ba mươi mấy con gà, gà con mua năm ngoái đã đẻ trứng rồi, nhưng nhà họ Tạ không dựa vào ngân hàng phao câu gà để kiếm tiền, bà Tạ có thể g.i.ế.c gà bồi bổ thân thể cho mấy đứa nhỏ.
Tạ Chiêu bắt một con gà mái nhỏ tầm 4 tháng ra, sau đó ngồi trong sân cắt tiết gà. Bà Tạ đun nước sôi nhổ lông gà.
Trình Dao Dao đun nước sôi nấu rau khúc tầm 2,3 phút. Sau khi trần qua nước sôi, rau khúc chuyển thành màu xanh đậm, chất lỏng chảy ra dần dần đặc lại. Cô đổ phần nước này vào bột gạo nếp trắng, sau đó nhào nặn, nước rau khúc hòa cùng bột mì tạo thành màu xanh nhạt đẹp mắt.
Trình Dao Dao bảo Tạ Phi: “Nhào thêm mấy lần nữa rồi vò thành viên nhỏ bóng loáng. Chị đi rang đậu đỏ.”
“Dạ.” Tạ Phi quen việc nhanh nhẹn nhào bột.
Trình Dao Dao đổ đậu đỏ được ngâm kỹ vào trong nồi sau đó đun sôi. Đậu đỏ dần dần phồng lên rồi nở hoa. Trình Dao Dao vớt đậu đỏ ra, sau đó đổ nước đậu đỏ vào bát, cho thêm một ít đường quấy đều lên là được một bát canh đậu đỏ.
Trình Dao Dao lại đổ đậu đỏ vào trong nồi rồi cho thêm một muôi đường trắng, cô dùng muôi rang đều lên. Đậu đỏ dần dần khô, sau khi dùng sức rang, mùi thơm ngọt ngào của đậu đỏ dần dần bay ra.