Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 681: Bánh khúc nhân đậu đỏ
Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:31:39
Lượt xem: 108
Trình Dao Dao không muốn làm mấy đề này nhưng bị Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ngồi hai bên áp sát, ba người học đến chạng vạng tối. Bà Tạ muốn phần cơm cho họ nhưng Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân không thể không biết thẹn ở lại ăn, họ kiên quyết đi về.
Bà Tạ vui vẻ đưa họ tới cổng: “Rảnh rỗi đến nhà bà học nhé, học trong nhà yên tĩnh!”
Hai người vừa đi thì Tạ Chiêu vác cuốc xách một cái túi da rắn về nhà. Trong sân nhỏ không thấy Trình Dao Dao, hắn chỉ thấy bà Tạ đang nấu cơm trong bếp.
Bà Tạ cách cửa sổ cười nói: “Chiêu ca nhi về rồi à? Mang cái gì về vậy?”
Tạ Chiêu mở túi ra, bên trong là một con thỏ rừng lông xám. Từ lần trước Trình Dao Dao làm thịt thỏ xào ớt, Tạ Chiêu thường đi đặt bẫy.
Bà Tạ vui mừng nói: “Con thỏ mập quá, để mai Dao Dao nấu rồi mang ra đồng cho cháu ăn. Nhanh đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Tạ Chiêu cầm thỏ rừng nhìn xung quanh: “Em Dao Dao đâu ạ?”
“Trong phòng đó.”
Tạ Chiêu nhốt thỏ rừng trong lồng gà, sau đó rửa tay đi vào phòng Trình Dao Dao tìm người.
Ánh nắng chiều mờ nhạt chiếu qua ô cửa sổ, Trình Dao Dao nằm trên giường, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi, Cường Cường cũng mệt mỏi dựa vào người cô, lông xù rối bời. Hắn tiện tay sờ Cường Cường, Cường Cường kêu meo meo giơ móng vuốt đạp Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu vội rút tay về, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Lông mi đen nhánh của Trình Dao Dao run run, cô không có sức nói: “Cường Cường đuổi gà bị bà nội đánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-681-banh-khuc-nhan-dau-do.html.]
Đáy mắt Tạ Chiêu hiện lên ý cười, hắn sờ trán cô: “Anh hỏi em mà. Không thoải mái à?”
Trình Dao Dao ngoắc ngón tay, Tạ Chiêu mỉm cười cúi người xuống nhìn cô ở khoảng cách gần.
Lúc này Trình Dao Dao mới nhỏ giọng khóc lóc nói: “Em hận Trương Hiểu Phong!”
Tạ Chiêu: “???”
Lúc ăn cơm tối Tạ Chiêu mới biết rõ mọi chuyện từ miệng bà Tạ, hắn nhìn gương mặt nhỏ ai oán của Trình Dao Dao thì mỉm cười.
Hắn gắp một đũa khoai tây sợi vào bát Trình Dao Dao, sau đó nhỏ giọng nói: “Ngày mai hai người phải đi làm rồi.”
“Đúng rồi!” Tâm tình của Trình Dao Dao lập tức như xuân về hoa nở: “Cày bừa vụ xuân rất bận, em xem cô ấy còn đến bắt em đọc sách nữa không.”
Tạ Chiêu thấy cô cao hứng thì không nói cho cô biết cày bừa vụ xuân năm nay rất thoải mái, nhóm nữ thanh niên trí thức được nghỉ một ngày một tuần.
Mùa xuân ở thôn Điềm Thủy dần dần đến, mưa xuân mang theo gió lẻn vào trong đêm, ngày thứ hai bên trong đồng ruộng nhô lên mấy chấm màu xanh, gió xuân thổi qua, chấm xanh răng rắc biến thành phiến lá nhỏ, hạt giống trong đất cũng đủ sức chui ra ngoài.
Mưa xuân rất công bằng, hoa màu, rau củ quả, hoa dại đều được tưới nước, tất cả sinh trưởng rất tốt. Nhưng việc này lại khổ nông dân, ngày nào cũng phải nhổ cỏ dại tránh hoa màu bị mất chất dinh dưỡng.
Trình Nặc Nặc được sắp xếp làm công việc này. Kế toán sắp xếp công việc cho cô nói: “Dáng người của cô bị gió thổi nhẹ cũng có thể ngã xuống, người cũng không có sức lực, công việc này nhẹ nhàng linh hoạt, rất thích hợp với cô.”
Trình Nặc Nặc cắn chặt răng. Cô đưa tiền cho kế toán nhưng kế toán cũng không cần, chắc chắn là nhớ thù năm ngoái nên cố ý gây khó dễ cho cô! Nhổ cỏ là một công việc mệt nhọc, có dại mọc sát đất, rễ cỏ phát triển, dùng cuốc xẻng thì sợ làm hỏng hoa màu, phải dùng tay nhổ từng cây lên. Mỗi ngày phải ngồi xổm 7,8 giờ, xương cốt cả người kêu vang. Ngẩng đầu một cái, thời gian dài thiếu oxi làm cô choáng váng đầu.