Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 663
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:08:14
Lượt xem: 59
Trình Dao Dao ngẩn người, đột nhiên cô che gương mặt nóng hổi của mình: “Anh nói lời xấu hổ gì đấy hả?”
Tạ Tam đặt bẫy ở chỗ khác, lúc trở về hắn phát hiện mình không được quan tâm nữa.
Trình Dao Dao tháo dây buộc ở chân con thỏ ra, cô cầm lá rau cải cho thỏ con ăn. Hai con thỏ con không chạy trốn, bọn nó ngửa đầu đuổi theo lá cải trắng, hai cái miệng động động nhanh chóng ăn lá rau.
Tạ Tam quanh quẩn bên cạnh một lúc lâu nhưng Trình Dao Dao vẫn chơi với thỏ, không quan tâm đến hắn.
Tạ Tam lại đi hái hoa dành dành, hái một lát rồi quay về, Trình Dao Dao vẫn đang chơi với thỏ. Cuối cùng Tạ Tam phải mở miệng rủ Trình Dao Dao đi hái rau dương xỉ. Trình Dao Dao chỉ quan tâm đến thỏ con, cô xua tay: “Anh đi đi.”
Tạ Tam: “…”
Hoa dành dành
Trình Dao Dao đùa lông xù một lúc lâu, chờ đến lúc cô ngẩng cái cổ đau nhức lên thì không thấy Tạ Tam đâu nữa.
Trình Dao Dao đi vào trong rừng, cô vừa đi vừa gọi: “Tạ Tam? Tạ Tam?”
Lúc này mặt trời sắp lặn rồi, những đám mây màu tím đậm che kín bầu trời, rừng cây khô héo vắng vẻ, im lặng không có tiếng người. Trình Dao Dao ôm chặt thỏ con, cô hơi thấp thỏm: “Tạ Tam? Anh ở đâu vậy?”
Tạ Tam cầm thỏ rừng và giỏ đồ đi ra, trong n.g.ự.c lập tức ấm áp, Trình Dao Dao lao thẳng tới.
Tạ Tam đặt giỏ xuống, hắn ôm cô hỏi: “Sao vậy?”
Trình Dao Dao ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ, cô hỏi: “Anh đi đâu vậy, sao không nói với em? Một mình em rất sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-663.html.]
Anh nói với em rồi. Tạ Tam nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, hắn nói: “Đừng sợ, trời không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Trình Dao Dao gật đầu, cô bế thỏ con nói: “Em thả con về trước đã.”
Tạ Tam hơi kinh ngạc: “Không muốn mang về nhà nuôi à?”
Ý nghĩa muốn chăn lợn của bà Tạ chưa dập tắt, nhưng Trình Dao Dao không đồng ý, bà thấy người trong thôn chăn lợn càng ngày càng nhiều, bà lại muốn nuôi thỏ. Hôm nay trước khi Tạ Tam và Trình Dao Dao lên núi, bà Tạ còn dặn trước, nếu bắt được thỏ thì mang về nuôi.
Lỗ tai thỏ cụp xuống, trên lông còn dính một ít bụi phấn, Trình Dao Dao chơi quên trời đất, nghe thấy Tạ Tam thì mở to hai mắt: “Đương nhiên là không rồi!”
Mang về nhà nuôi sẽ bị ăn mất, Trình Dao Dao chơi đùa với hai con thỏ nửa ngày, ít nhiều cũng có tình cảm, sao cô có thể ăn nó được.
Trình Dao Dao đặt thỏ con xuống đất, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy: “Được rồi, các em về nhà đi.”
Hai con thỏ vẫn bò quanh chân Trình Dao Dao, nó ngửa đầu, cái mũi ngửi ngửi tìm lá cải trắng. Trình Dao Dao dùng mũi chân đẩy nhẹ thỏ con, cô mở tay ra: “Không còn đồ ăn nữa, em nhìn đi, hết rồi, về nhà tìm mẹ em đi.”
Hai con thỏ đợi một lúc lâu cũng không thấy lá cải trắng, bọn nó còn bị đẩy ngã ngửa về sau, cuối cùng nó nhún chân nhảy vào trong bụi cỏ.
Tạ Tam đứng bên cạnh nhìn Trình Dao Dao nói chuyện với hai con thỏ, trong lòng càng chắc chắn.
Yêu tinh nhỏ.
Trình Dao Dao năm tay Tạ Tam mượn lực đứng dậy: “Thỏ con chơi thật vui!”
Tạ Tam nói: “Vậy em đi cùng thỏ về nhà đi.”