Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 662

Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:08:05
Lượt xem: 77

Trình Dao Dao không nói gì nhưng ánh mắt lại nói rõ tất cả.

Vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Tạ Tam  sụp đổ: “Thật mà.”

“Em biết, em biết, không cần giải thích đâu.” Trình Dao Dao gật đầu, thân thể lại thành thật lùi lại giữ khoảng cách với Tạ Tam.

Mặt Tạ Tam sắp bốc khói, hắn đưa quần áo khô cho cô: “Dậy rồi thì mặc vào đi.”

Trình Dao Dao ngửi áo len, áo lên được hong khô ấm áp mang theo mùi khói nhàn nhạt.

Cô thỏa mãn ôm quần áo, bỗng nhiên cô cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Tam: “Anh không được nhìn lén đâu đấy.”

Mắt Tạ Tam lộ ra vẻ oan uổng, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao liếc mắt nhìn hắn, cô nói: “Vừa rồi tay của anh…”

Bỗng nhiên Tạ Tam đứng dậy nói “Anh đi xem bẫy” rồi nhanh chân chạy đi, bóng lưng cao lớn lộ ra sự lúng túng.

Trình Dao Dao ôm bụng cười to, cô mặc quần áo ấm áp, sau đó tết lại tóc rồi nhảy nhót tưng bừng.

Bên cạnh đống lửa có một cái túi đựng bánh ngọt trứng gà, Trình Dao Dao mở ra xem, bên trong còn thừa hai cái, bình nước cũng được rót đầy, chắc Tạ Tam ăn xong rồi, đây là phần giữ lại cho cô.

Trình Dao Dao giày vò nửa ngày cũng hơi đói rồi, cô vừa ăn vừa uống nước. Nước suối rất ngọt, bên trong còn mang theo vị mát lạnh trong vắt đặc hữu của núi rừng. Trình Dao Dao ăn hết hai cái bánh ngọt, sau đó lau miệng chạy đi tìm Tạ Tam.

Bên trong rừng cây có một con đường nhỏ, Trình Dao Dao đi dọc theo con đường này đi vào thì thấy Tạ Tam đang xem bẫy.

Trình Dao Dao cao hứng chạy tới: “Bắt được cái gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-662.html.]

“Thỏ.” Tạ Tam giơ một con thỏ rừng lớn, lông thỏ rừng màu xám, bốn chân đạp mạnh.

“Con thỏ này mập quá, hôm nay có thể làm món thịt thỏ xào ớt rồi.” Trình Dao Dao hưng phấn chọc con thỏ: “Chỉ bắt được một con này thôi sao?”

Tạ Tam nói: “Còn 2 cái bẫy nữa.”

 

Hôm nay may mắn, ba cái bẫy đều lọt. Một cái bẫy khác cũng bắt được một con thỏ con, bên cạnh bẫy có dấu chân to hơn, chắc là dấu chân của thỏ mẹ, thỏ mẹ chạy đi, thỏ con tham ăn chạy vào bẫy.

Tạ Tam tháo bẫy ra định thả thỏ con đi, Trình Dao Dao nói: “Đáng yêu quá đi!”

Tạ Tam giơ con thỏ con trong tay lên, một tay của hắn có thể ôm trọn con thỏ, cái đầu nhỏ và hai cái tai thỏ thò ra ngoài: “Em muốn chơi không?”

“Đừng!” Tiếng kêu của chuột tre vẫn còn văng vẳng trong đầu, Trình Dao Dao xòe tay ra: “Em muốn chơi sống!”

Tạ Tam không biết bản thân làm Trình Dao Dao lưu lại bóng ma trong lòng, hắn cầm sợi dây bằng cỏ buộc chân con thỏ lại rồi đưa cho Trình Dao Dao, hắn đi đặt bẫy lần nữa.

Trình Dao Dao nhắc nhở: “Mang cải trắng cho em.”

Cải trắng là rau trong vườn nhà mình, Tạ Tam định dùng làm đồ ăn, nhưng Trình Dao Dao yêu cầu mang cải trắng cho cô. Tạ Tam sẽ không từ chối Trình Dao Dao, dù sao trong nhà cũng không thiếu đồ ăn.  Không ngờ ba cái bẫy đều bắt được con mồi, cải trắng cũng bị ăn hết sạch.

Trình Dao Dao ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm con thỏ béo tròn, đôi mắt cười trông rất ngu ngốc, bỗng nhiên cô chú ý tới ánh mắt của Tạ Tam: “Nhìn em làm gì?”

Mặt Tạ Tam không biểu tình, hắn nói ba chữ với cô, sau đó quay người đi.

“Yêu tinh nhỏ.”

Loading...