Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:25:59
Lượt xem: 174
Nón tre đỉnh nhọn, vành nón hình tròn, đội lên đầu Trình Dao Dao, lộ ra gương mặt càng nhỏ của cô, cằm thật nhọn, môi màu hoa hồng vểnh lên, bộ dáng rất vui vẻ.
Tạ Ba khoát tay, đem nón tre đè lại che mắt Trình Dao Dao : « Đi thôi. »
« Chán ghét ! » Trình Dao Dao luống cuống tay chân nhấc nón tre lên, sửa sang lại mái tóc cắt ngang trán, vượt lên trước chạy đến đằng trước Tạ Ba đi.
Hôm nay trên trời nhiều mây, bùn đất trong ruộng vẫn ướŧ áŧ, công việc xới đất trở nên nhẹ nhõm rất nhiều. Tạ Ba cầm xẻng sắt xới đất, Trình Dao Dao ở bên cạnh giẫm miếng đất nhỏ lại, gieo hạt đậu, trên đầu đội nón tre. Đầu cô nhỏ, nón tre thỉnh thoảng tuột xuống, nhìn rất ngu ngốc.
Tạ Ba nhắc nhở cô : « Không có mặt trời, không cần đội. »
« Có nón mới liền muốn đội. » Trình Dao Dao đỡ nón tre, dưới vành nón liếc ngang hắn một chút. Đàn ông sao có thể hiểu rõ, trời đầy mây cũng có thể đeo kính râm, tuyết rơi đầy trời cũng có thể mặc váy ngắn, thời tiết không ngăn cản được quyết tâm mặc quần áo mới của con gái !
Đến giờ ăn trưa, Tạ Ba đưa tay lấy cái nón tre của Trình Dao Dao, sửa đi sửa lại một chút mấy lần, một lần nữa đưa cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao đội lên đầu: “Vừa vặn nhiều rồi!”
Một cái nón tre thôi, đôi mắt Trình Dao Dao cười cong cong, giống như trẻ con được ăn bánh kẹo, trêu đến khóe môi Tạ Ba cũng cong lên một chút.
Trình Dao Dao đem nón tre cất kỹ, đã nhìn thấy Tạ Ba đang ăn cái gì. Hắn mở một bao lá sen, mang ra cái gì đen như mực nắm ăn.
Trình Dao Dao tò mò tiến tới: “Anh đang ăn cái gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-66.html.]
Ánh mắt cô lộ ra vẻ ngây thơ không biết nhân gian khó khăn, Tạ Ba bóp lấy nắm trong tay, ngừng một chút nói : « Rau dại nắm kiều mạch. »
Mắt Trình Dao Dao nhìn nắm trong tay Tạ Ba, nhìn không ra nhan sắc rau dại cùng kiều mạch, nhìn rất cứng. Kiều mạch làm bánh cao lương ăn rất cứng, nhai lại không nát, Tạ Ba ăn mặt không đổi sắc, lúc nuốt thái dương nổi lên gân xanh như ẩn như hiện.
Trình Dao Dao nhìn bao lá sen trong tay Tạ Ba, đúng là không có đồ ăn, chỉ có mấy quả mơ xanh xanh. Thôn Điềm Thủy ăn không giống cơm nhà người ta, sẽ dùng quả mơ chấm muối ăn với cơm, không nghĩ Tạ Ba cũng ăn như thế !
Cô vội vàng cầm hộp cơm bản thân mang tới đưa tới bên người Tạ Ba : « Nhìn, tôi mang theo cái này ! »
Trong hộp cơm của Trình Dao Dao có bốn cái bánh cao lương. Ba cái sáng nay, một cái tối qua, còn có một chút dưa muối.
Tạ Ba nuốt xuống thức ăn trong miệng, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía Trình Dao Dao, giống như hiểu hiểu ý cô.
Trình Dao Dao đem một cái bánh cao lương đưa cho hắn: “Đừng ăn rau dại nắm, ăn bánh cao lương này, tôi đặc biệt mang đến cho anh. »
Bên trên mặt Tạ Ba không có biểu tình gì : « Vì cái gì ? »
Có cái gì vì cái gì ? Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, nói: “Coi như cảm ơn anh đã giúp tôi làm việc?”
Lưng Tạ Ba che ánh sáng, hơi thở quanh người lạnh xuống. Trình Dao Dao còn đem bánh cao lương đưa tới trước mắt hắn, ngửa đầu, đáy mắt ngây thơ lại tha thiết cười.