Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 659
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:05:06
Lượt xem: 120
Tạ Tam đỡ Trình Dao Dao, chân cô bị trẹo, đi khập khiễng. Hai người đến cạnh bờ hồ, Tạ Tam cẩn thận rửa sạch bùn đất trên tay cho cô. Mấy vết xước chảy máu, Tạ Tam nói: “Phải về nhà khử trùng thôi.”
Trình Dao Dao run rẩy, cô cảm thấy nước bẩn chảy dọc từ trên lưng xuống: ‘Trên người em hơi ngứa.”
“Chắc lạnh đó.” Tạ Tam nói.
“Vừa lạnh vừa khó chịu. Nước bùn thối quá!” Trình Dao Dao muốn khóc mà không khóc được, cô nhìn Tạ Tam: “Làm sao bây giờ?”
Tạ Tam sờ áo khoác trên người cô, áo ướt sũng chảy đầy nước bẩn đên xì. Tạ Tam cởi áo khoác của mình ra: “Mặc thêm vào, chúng ta về nhà luôn.”
Trình Dao Dao vừa nhúc nhích liền thấy lạnh cả người, quần áo ngấm nước vừa lạnh vừa nặng: “Lạnh quá… Mà trông em như này, người khác thấy làm sao bây giờ?” Hình tượng của cô ở trong mắt thôn dân luôn luôn không có kẽ hở!
Tạ Tam nói: “Tay của em phải khử trùng.”
Trình Dao Dao ôm cánh tay, bộ dáng quyết tâm: “Em thà đẹp còn hơn chết.”
Tạ Tam nhìn cô một lúc lâu, sau đó thở dài: “Cởi ra.”
Cạnh bờ hồ có một khe núi đá ngăn cản ánh nắng mặt trời. Tiếng nước chảy tí tách, sương mù lượn lờ nửa che nửa hở làm người ta phải suy nghĩ.
Tạ Tam mặc áo len lông màu đen, hắn xắn tay áo lên ngồi xổm cạnh hồ nước. Hắn nhìn không chớp mắt quần áo trong tay mình, vừa mềm vừa thơm, quần áo của cô gái nhỏ được hắn ngâm ở trong nước chà sát giặt sạch, sau đó mắc vào cành cây hơ lửa.
Áo khoác bẩn nhất, bên trong đầy nước bùn. Tạ Tam cẩn thận giặt sạch, hắn dồn hết sự chú ý vào việc giặt áo, bàn tay xoay một cái, áo khoác dày chảy đầy nước, vắt hai lần thì khô, hắn vắt lên trên khối đá phơi khô.
Tạ Tam thở phào, trên trán đổ mồ hôi, lúc này hắn mới dám nhìn thoáng qua khe núi phía sau.
Không có tiếng nước.
Tạ Tam ngẩng đầu nhìn sang, trong lòng đột nhiên run rẩy.
Bên trong làn sương lượn lờ, Trình Dao Dao nhô đầu ra từ sau núi đá. Tóc đen ướt sũng xõa trên vai, da trắng môi đỏ, đôi mắt hoa đào long lanh nước, nhìn vừa tươi sáng vừa có một loại cảm giác xinh đẹp rung động lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-659.html.]
Cô dựa vào khe núi tủi thân nói: “Quần áo của em phơi khô chưa?”
Hơn nửa ngày Tạ Tam mới tìm lại được thanh âm của mình, hắn lắp bắp nói: “Chắc là… khô rồi.”
Quần áo lót được hong khô rất nhanh, Trình Dao Dao mặc vào sau đó khoác thêm áo khoác của Tạ Tam đi ra. Áo khoác của Tạ Tam mặc trên người Trình Dao Dao giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy, áo khoác bọc chặt người Trình Dao Dao, vạt áo dài đến gần đầu gối lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng nõn.
Áo len và quần không khô nhanh được. Trình Dao Dao ngồi bên cạnh Tạ Tam, cô giơ tay sưởi ấm, bộ dáng tủi thân: “Lạnh quá đi.”
Tạ Tam nói: “Về sau còn dám chạy linh tinh không?”
“…” Trình Dao Dao liếc mắt sang, đôi mắt đen nhánh rung động mang theo sự quyến rũ.
Tạ Tam lập tức nuốt lời dạy dỗ xuống, hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y cô trong lòng bàn tay mình, sau đó xoa bóp giúp cô ấm áp hơn. Bàn tay Trình Dao Dao nhỏ nhắn không thấy rõ khớp xương, mười ngón tay thon gọn xinh đẹp như gương mặt cô.
Hai người cùng hái rau dương xỉ, móng tay và khe hở giữa các ngón của Tạ Tam dính đầy chất lỏng màu nâu, tay Trình Dao Dao vẫn trắng nõn sạch sẽ như thủy tinh. Trên mu bàn tay cũng trắng nõn không tì vết…
Bàn tay Tạ Tam dừng lại, hắn cẩn thận xoa mu bàn tay Trình Dao Dao, trắng nõn không tì vết, mấy vết thương vừa rồi không còn dấu vết gì nữa. Không nói tới vết xước vừa nãy, ngay cả lần ngọn núi sụp lở, Trình Dao Dao vì cứu hắn mà đào đến nỗi ngón tay rạn nứt, bàn tay đầy vết thương, nhưng bây giờ không còn một vết sẹo nào nữa.
Lúc trước hắn chỉ cho rằng đó là tác dụng của sừng tê giác, bây giờ có rất nhiều điểm đáng ngờ chạy lên não, Tạ Tam lật qua lật lại bàn tay nhìn kỹ.
Bàn tay Trình Dao Dao hơi ngứa, rốt cuộc cô cũng chú ý tới ánh mắt của Tạ Tam, cả người cứng đờ, cô lập tức rút tay lại giấu về sau.
Trong mắt Tạ Tam tràn đầy tâm tình phức tạp, giọng nói hắn vẫn bình tĩnh như thường: “Em Dao Dao, chân em còn đau không, anh xoa bóp giúp em.”
“Không… Chân em không đau nữa.” Lúc đầu Trình Dao Dao giẫm chân lên giày Tạ Tam, bây giờ đầu ngón chân khẩn trương cuộn lại, cô trốn về sau.
Tạ Tam nắm chặt cổ chân cô kéo qua xem, bàn chân trắng nõn sáng như ngọc, nhỏ nhắn trơn bóng, không còn dấu vết trẹo chân nào nữa.