Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 637

Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:27:47
Lượt xem: 105

Mẹ của Thiết Đản và Cẩu Đản – Triệu Hồng Hà ngượng ngùng nói: “Thiết Đản, Cẩu Đản, không được cầm nhiều như vậy!”

Trình Dao Dao cười nói: “Không sao đâu, quan hệ của chúng tôi rất tốt, đúng không nào?”

“Đúng ạ! Chúng em thích chị Dao Dao nhất!” Bọn nhỏ đồng thanh nói.

Bà Tạ vui vẻ, bà lại bê thêm bánh ngọt ra cho bọn nhỏ.

Bánh ngọt là đồ quý giá, có thể thấy Tạ gia tiếp đãi khách khứa rất tốt. Mấy người phụ nữ khác thấy con nhà mình ăn kẹo và bánh ngọt của nhà người ta, mọi người xấu hổ đi vào.

Chờ vào trong nhà, trong miệng dĩ nhiên toàn nói lời hay: “Sân vườn được thu dọn sạch sẽ quá! Cô nhìn nền gạch này xem, còn sạch hơn giường nhà tôi!”

Lúc trước Tạ gia còn thịnh vượng, nhà ở của Tạ gia không phải chỉ có tòa nhà nhỏ này mà là lấy tòa nhà này làm trung tâm cộng thêm mấy căn nhà trước và sau dài đến đầu ngõ hẻm. Đứa ở, người làm và bảo người trông coi tổng cộng có 20, 30 hộ gia đình, tất cả đều ở trong hai dãy nhà dài đến đầu ngõ hẻm.

Tòa nhà bây giờ là nội viện của ông chủ. Xuất thân của ông Tạ là nông dân nên ông không có quá nhiều quy củ. Mấy người con trai của ông đều được đến trường lớp, họ học các kiến thức về đổi mới dân chủ nên họ cũng không có nhiều quy củ như gia đình giàu có khác. Nhưng dù sao trong nhà vẫn có phụ nữ, lúc nhóm tá điền họ Lâm mang lương thực và thịt rừng đến thì chỉ được đi vào phòng bếp nhà họ Tạ.

Lúc trước khi cải cách ruộng đất và xét nhà tịch thu tài sản, phần lớn người có tuổi đều nhớ tới điều tốt của ông Tạ, họ bảo con cháu nhà mình không được đến cướp đoạt. Nhưng vẫn có người bị xúi giục và những người có lòng tham đến cửa cướp đoạt, đập hết đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-637.html.]

Mấy người phụ nữ ngồi đây chưa từng trải qua chuyện này. Ấn tượng của họ về nhà địa chủ đều do tưởng tượng, suy đoán hoặc nghe các truyền thuyết truyền miệng trong sân Tạ gia chôn rất nhiều hũ vàng.

Hôm nay, tòa nhà địa chủ thần bí mở rộng cửa đón chào bọn họ.

Mọi người không nhịn được nhìn khắp nơi, họ cảm thấy nóc nhà địa chủ rất cao, trên xà nhà khắc hình con dơi, hoa mẫu đơn và rất nhiều hoa văn tinh xảo xinh đẹp. Có một số người tò mò nhìn lên cột nhà, quả nhiên bên trên lưu lại rất nhiều dấu vết ngổng ngang rối loạn, có người dùng giấy nhám (giấy để đánh bóng gỗ) mài bóng loáng nhưng vẫn nhìn thấy mờ mờ.

Trình Dao Dao nhìn họ, cô biết mấy người phụ nữ này đang tìm kiếm dấu vết tiền vàng. Năm đó chữ trên cây cột được viết bằng sơn vàng nhưng bị người cạo lấy đi rồi.

Buồn cười nhất là mấy người kia không biết nhìn hàng, họ thấy trên cột viết chữ màu vàng thì cho rằng đó là vàng thật, nhưng họ lại không biết những hoa văn khắc trên cửa sổ và xà nhà mới là đồ đáng tiền.

Mặc dù mọi người đều cực kỳ tò mò với tòa nhà này nhưng cũng chỉ xem phòng bếp, sân và lồng gà, trong đó có một người phụ nữ béo tròn đẩy cửa phòng Trình Dao Dao ra, tiếng cửa sột soạt kêu vang.

May mà bà Tạ đã dặn dò từ trước, mọi người đều khóa cửa phòng lại. Trương Ái Hoa không thực hiện được ý đồ, mấy người phụ nữ khác nhìn bà với ánh mắt khác thường nhưng bà không thèm để ý nhếch miệng cười.

Em dâu của bà – Lưu Mẫn vội nói: “Đấy là phòng của thanh niên trí thức Trình, phòng con gái sao có thể tùy tiện xem được.”

Trương Ái Hoa xem thường: “Ôi trời, ban ngày ban mặt khóa cửa lại làm gì?”

Loading...