Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 634
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:25:48
Lượt xem: 147
“Đủ ấm chưa?” Tạ Tam sờ chăn mền.
“Đủ rồi.” Lúc này Trình Dao Dao mới lấy lì xì bà Tạ đưa cho nói: “Anh cho em xem lì xì của anh đi.”
Tạ Tam đưa cho Trình Dao Dao, cô mở ra xem, là 2 đồng tiền mới tinh. Trình Dao Dao kỳ quái hỏi: Không giống của em. Chẳng lẽ là tiền xu sao?”
Trình Dao Dao vừa nói vừa mở lì xì của mình ra, Tạ Tam và cô nhìn kỹ, là một đồng tiền vàng óng ánh: “Đây là?”
Tạ Tam nói: “Là tiền. Vàng được đúc thành tiền. »
« Thật sự là vàng ! Thể nào nặng hơn tiền bằng đồng. » Trình Dao Dao nhìn miếng vàng này giống hệt tiền đồng : «Cái này rất quý sao ? »
Tạ Tam nói : «Lúc anh còn bé, bà nội mừng tuổi đều tặng cái này. »
« Mỗi người một miếng sao ? »
« Mỗi người một thanh. »
« … » Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tạ Tam, xác nhận hắn không nói đùa thì hít sâu : « Vậy mỗi lần mừng tuổi tiêu hết bao nhiêu tiền ? »
Tạ Tam vuốt tóc cô : «Tiền mừng tuổi của bọn anh đều được người lớn giữ hộ, coi như là vốn riêng. »
Lòng bàn tay Tạ Tam ấm áp, Trình Dao Dao cọ xát vào. Cô nhớ trong quyển Hồng Lâu Mộng, nhà họ Cổ đều dùng quả vàng, quả bạc để khen thưởng, miếng vàng này cũng không tính khoa trương quá.
Trình Dao Dao cất miếng vàng vào trong ví nhỏ của mình, cô ngoan ngoãn nằm trong chăn. Một lát sau lại hiếu kỳ hỏi : «Sao không cầm miếng vàng này đi đổi lương thực? »
Trình Dao Dao muốn hỏi cuộc sống lúc trước của Tạ gia cực khổ như vậy mà sao bà Tạ không lấy miếng vàng này ra, chẳng lẽ miếng vàng này có ý nghĩa đặc biệt ?
Tạ Tam mỉm cười : «Trong nhà chỉ còn một miếng vàng này thôi, bà nội giữ lại tặng cho cháu dâu. »
« Hừ, ai là vợ anh chứ. » Trình Dao Dao giấu mặt vào trong chăn. Một lát sau, bàn tay trắng nõn thò ra ngoài, vèo một cái nhét ví nhỏ vào trong chăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-634.html.]
Bả vai Tạ Tam run run, hắn cúi xuống ôm cả người và chăn, trong lòng đều là ý nghĩ ngọt ngào.
Mùng 2 Tết là ngày tốt, tối qua sương rơi xuống cả đêm, bên trên mái ngói đen xì là một mảnh trắng xóa, dưới mái hiên đọng lại mấy lớp băng. Người dân ở thôn Điềm Thủy đều thích thời tiết như này, một đêm sương giá có thể làm côn trùng c.h.ế.t vì lạnh, sang năm thu hoạch sẽ tốt hơn!
Sáng sớm Tạ Tam đập lớp băng trên vạc nước rồi múc nước tưới rau. Sau đó hắn múc nước trong giếng đổ đầy thùng và vạc nước. Giếng Tạ gia rất sâu, nước giếng bốc khói ấm áp.
Tạ Tam đánh răng rửa mặt, sau đó đổ nước thừa vào trong khe. Động tĩnh của hắn đánh thức gà trong lồng, mấy con gà kêu cục tác, chen chúc nhau ồn ào đòi ăn.
Trên đống củi cạnh lồng gà có một cái bầu hồ lô, bên trong bầu đựng trấu và ve sầu được cắt nhỏ. Tạ Tam hái thêm ít rau xanh, hắn lấy d.a.o phay rỉ sét băm rau rồi trộn lẫn với trấu đổ vào trong chậu thức ăn của gà.
Mưới mấy con gà màu vàng hoặc màu màu xám cúi đầu xuống chậu, chúng nó chen lấn, tranh nhau ăn. Một con gà trống mào đỏ đứng trên đỉnh lồng, nó không thèm tranh giành đồ ăn với mấy con gái mái. Tạ Tam làm riêng đồ ăn cho nó, đây là gà trống nhỏ Trình Dao Dao chọn, người nhà luôn chiều chuộng nó hơn.
Cửa phòng phía đông mở ra. Bà Tạ búi tóc, mặc áo bông đỏ thẫm mới tinh, bà vừa cài nút áo vừa nói: “Chiêu ca nhi, bà nói bao nhiêu lần rồi, mấy công việc này không cần cháu làm đâu. Mới từ Thượng Hải về, sao không ngủ thêm một lát? Bỏ xuống, bỏ xuống, để bà làm cho.”
Bà Tạ thực sự cướp cái bầu trong tay Tạ Tam, Tạ Tam lại lấy chổi tre ra quét sân. Bên trên nền gạch xanh dính đầy sương, mặt trời chiếu xuống tan thành nước trơn trượt, bà Tạ giẫm lên dễ té ngã.
Bà Tạ vừa thêm nước cho gà vừa oán trách: “Cháu không thể nghỉ một lúc sao?”
Tạ Tam không ngẩng đầu lên: “Không mệt ạ.”
Lòng bà Tạ ấm áp, thoải mái như được uống một chén trà nóng hổi giữa mùa đông. Cháu trai từ nhỏ vì chuyện trong nhà mà yên lặng, ít nói, nhưng nó vẫn là một người hiếu thuận, ngoan ngoãn.
Tạ Tam quét sân xong lại muốn đi bổ củi, bà Tạ ngăn hắn lại: “Hôm kia Đại Quan vừa cho hai gánh củi, không cần vội! Đi gọi Dao Dao dậy đi, hôm nay nhất định có người đến nhà đấy, đừng ngủ nướng.”
Nghe xong câu này, Tạ Tam lập tức đi rửa tay, sau đó đi về phòng Dao Dao.
Bà Tạ vừa bực mình vừa buồn cười, đứa cháu này cái gì cũng tốt nhưng rất dính cháu dâu, tính tình giống hệt bố nó.
Trình Dao Dao tỉnh dậy chỉ nghe thấy tiếng gà kêu cục tác và tiếng bà Tạ bận rộn trong sân. Cô cũng không mở mắt mà kéo dài tiếng: “Tạ Tam —-”