Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 616
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:06:10
Lượt xem: 108
Trình Dao Dao kéo tay Tạ Tam: “Bỏ đi. Nếu chúng ta vào ăn, người khác lại phải chờ xếp hàng rồi.”
Tạ Tam nói: “Không phải em đói bụng sao?”
Trình Dao Dao cười nói: “Chúng ta ăn cái khác cũng được mà.”
Hai người nắm tay đi ra quán cơm quốc doanh. Vào thời điểm này, ngoại trừ quán cơm quốc doanh, hầu hết các quán cơm khác đều đóng cửa.
Hai người đi một lúc lâu, càng đi càng vắng vẻ, dần dần đói lả, nhìn cứa sổ sáng đèn và tiếng cười nói vui vẻ trong ngôi nhà cạnh đường, họ sẽ đoán như trẻ con: “Nhà họ đang ăn cái gì vậy nhỉ?”
Trình Dao Dao ngửa đầu hít hà, Gió đêm thổi qua rét run cả người, cơn gió đi qua mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Trình Dao Dao cười nói: “Nhà bọn đã ăn xong cơm tất niên rồi, bây giờ đang ăn bánh trôi nấu rượu nếp và hoa quế.”
Tạ Tam nói: “Năm nay Tiểu Phi cũng nhặt một ít hoa quế, chúng ta có thể làm.”
Trình Dao Dao hỏi: “Em ấy lấy hoa quế ở phía tây đầu thôn đúng không?”
“Ừm.” Tạ Tam nói: “Phơi được một rổ. Bà nội nói bà cũng biết làm, nhưng Tiểu Phi không chịu, con bé nói phải chờ em về làm.”
Trình Dao Dao bật cười, cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thép của bà Tạ. Cứ như vậy, sự mất mác trong lòng Trình Dao Dao biến mất dần, cô đắc ý nói: “Em sẽ làm nhiều loại điểm tâm hoa quế. Loại hoa quế dùng để làm mứt hoa quế là ngon nhất, vừa đẹp vừa thơm, còn có bánh hoa quế, bánh trôi đường hoa quế,…”
Cô đang nói thì nghe thấy ùng ục . Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam hiện lên vẻ lúng túng: “… Buổi sáng chỉ ăn màn thầu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Dao Dao đang phiền não, bỗng nhiên âm thanh gõ mõ vang lên.
Phía trước có một ông lão loạng choạng gánh hàng đi qua, trong gánh bốc lên hơi nóng, trong tay ông cầm cái mõ, thỉnh thoảng gõ một cái.
Ông lão cười ha hả nhìn hai người: “Đúng là một đôi vợ chồng xinh đẹp, giao thừa không về nhà, còn ở bên ngoài làm gì vậy?”
Khóe môi Tạ Tam cong lên, hắn mất tự nhiên nói: “Ông ơi, trong gánh của ông bán gì vậy ạ?”
Ông lão nhìn về phía cổng xưởng sắt thép bĩu môi: “Xưởng sắt thép đặt hoành thánh cho công nhân trực đêm ăn!”
Tạ Tam nói: “Chúng cháu là người từ nơi khác đến, giao thừa không tìm được quán cơm ăn, ông có thể nấu một bát cho chúng cháu được không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-616.html.]
Trình Dao Dao cũng nói: “Ông ơi, nước canh thơm quá, cháu đói lắm rồi.”
Tạ Tam đưa tiền và phiếu lương cho ông. Chỗ này nhiều hơn cả tiền ông làm cả đêm ở xưởng sắt thép, ông lão cười ha hả nói: “Được! Gặp nhau cũng là duyên, đến đây, ông nấu trước cho hai người ăn.”
Trên đỉnh đầu có một cái đèn đường. Ông lão đặt gánh hàng xuống, một bên đựng bếp lò, nồi canh sôi sùng sục, một bên đựng bát đũa, vỏ và nhân bánh.
Ông lão gói hoành thánh cực kỳ nhanh, hoành thánh sôi lăn tăn trong nồi sau đó được vớt lên cho vào bát ô tô. Bên trên rải một ít rau thơm và hành lá, bát hoành thánh trở nên hấp dẫn.
Mùi thơm dần dần bay đến chỗ công nhân, bọn họ ồn ào chạy ra. Tạ Tam và Trình Dao Dao ngồi cách họ không xa, họ cúi đầu bê bát hoành thánh nóng hổi ăn xì xụp. Mấy người công nhân trẻ tuổi vừa ăn vừa cười nói, không khí náo nhiệt.
Hoành thánh làm nhân thịt heo, vỏ mỏng nhân bánh mềm, nước canh cực kỳ ngon, nhưng vẫn không đủ no. Tạ Tam mua thêm hai cái bánh bột ngô của ông lão, hai người ăn no nê, sảng khoái, đầy chảy đầy mồ hôi.
Trình Dao Dao lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, cô chê cười: “Anh không phải làm việc mà vẫn ăn được nhiều như vậy sao?”
Tạ Tam cười không nói, hắn hưởng thụ động tác thân mật của Trình Dao Dao, Trình Dao Dao cúi đầu nhìn vòng eo rắn chắc của hắn lẩm bẩm: “Ăn xong đi nơi nào hết rồi?”
Tạ Tam hiểu sai ý, hắn sặc đến mức ho khan, mang tai đỏ bừng.
Trình Dao Dao vội vàng vỗ lưng cho hắn, cô đưa bát canh hoành thánh cho Tạ Tam: “Uống một ngụm đi, sao anh phải nuốt vội vàng như vậy!”
Tạ Tam uống nửa bát canh mới ổn, lỗ tai đỏ bừng, hắn đang muốn nói chuyện thì nghe thấy “Bùm!”, pháo hoa nổ tưng bừng trên bầu trời.
Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn trời, cô cười vui vẻ: “Pháo hoa!”
Đám người trẻ tuổi cũng ngửa nhìn trời cười ồn ào: “12 giờ đúng! Năm mới đến rồi!”
Pháo hoa trên bầu trời nổ thành những bông hoa lửa đủ màu, không đẹp đẽ, long trọng như ở đời sau nhưng lại sáng rực, từng bông hoa nở rộ trên bầu trời.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, lúc ánh sáng rực rỡ nhất, Trình Dao Dao quay sang nhìn Tạ Tam, cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!”