Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 614: Đón năm mới cùng nhau
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:05:21
Lượt xem: 72
Hai người náo loạn một trận, ánh sáng len lỏi qua rèm cửa mịt mờ. Trình Dao Dao vừa cười vừa thở, chăn bị đạp rơi xuống đất, trên trán đổ mồ hôi: “Đừng… Em đau bụng…”
Tạ Tam vỗ lưng cô: “Còn muốn náo loạn nữa không?”
“Hừ!” Trình Dao Dao hơi lạnh, cô cuộn tròn người trong n.g.ự.c Tạ Tam.
Tạ Tam nhặt chăn lên đắp cho hai người, hắn kéo căng rèm cửa, trong phòng tối om yên tĩnh.
Cằm Tạ Tam tựa vào đỉnh đầu Trình Dao Dao, hắn thở sâu bình tĩnh lại: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trình Dao Dao mệt không còn tý sức nào, cô nằm im không động đậy, hai tay ôm chặt lưng Tạ Tam. Nhịp tim của Tạ Tam đập nhẹ nhàng làm thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Trình Dao Dao buông lỏng. Hai người ôm nhau ngủ một giấc ngọt ngào.
Chờ Trình Dao Dao tỉnh lại lần nữa, rèm cửa đã được mở ra, ánh nắng buổi chiều chiếu vào căn phòng nhỏ. Tạ Tam đang ngồi trên ghế sửa bóng đèn.
Trình Dao Dao nằm trong chăn không động đậy, cô mềm nhũn gọi: “Tạ Tam.”
“Em Dao Dao dậy rồi.” Tạ Tam lắp bóng đèn, căn phòng lập tức sáng rõ. Trên bàn có một túi bánh ở quán Kaisiling, bình nước được rót đầy, quần áo rơi đầy trên đất cũng được nhặt lên treo trên tường, căn phòng nhỏ ấm áp trở lại.
Tạ Tam đi rửa tay rồi đến cạnh giường ôm Trình Dao Dao dậy: “Có đói bụng không? Anh mua đồ ăn cho em rồi.”
Trình Dao Dao che miệng ngáp một cái, đôi mắt hoa đào long lanh nước: “Anh đi mua lúc nào vậy? Sao không gọi em dậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-614-don-nam-moi-cung-nhau.html.]
Tạ Tam rót nửa cốc nước nóng thổi nguội rồi đưa cho Trình Dao Dao: “Anh ra ngoài từ sớm rồi, thấy em ngủ ngon nên không đánh thức em.”
Trình Dao Dao cầm cái cốc ngửi ngửi, nước nóng ở nhà ngang luôn mang theo mùi khử trùng. Trình Dao Dao cho thêm một ít linh tuyền vào, lúc này mới uống một hớp nhỏ.
Tạ Tam mở túi giấy lấy một cái bánh gatô hạt dẻ ra: “Bây giờ lấp đầy bụng trước đã, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm tất niên.”
“Cơm tất niên?” Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ ra: “Tối nay là 30 Tết!”
Mấy ngày này vội vàng như con ngựa hoang chạy loạn, ngay cả 30 Tết cũng quên mất. Trình Dao Dao áy náy nói: “Anh không ở nhà ăn Tết, bà nội và Tiểu Phi làm sao bây giờ? 30 Tết là thời gian cả nhà đoàn viên mà.”
Tạ Tam múc một miếng bánh bón cô: “Không sao đâu, đoàn viên trong lòng là được, không quan trọng là ở đâu. Anh đã dặn thím Ngân Hoa và chị dâu nhà Lâm Quý trông nhà hộ, không có việc gì.”
Trình Dao Dao ăn bánh ngọt, trong lòng vẫn khó chịu. Nhà họ Tạ chỉ có 3 người, và Tạ và Tạ Phi ở nhà ăn Tết, không biết buồn đến mức nào nữa. Nếu không phải do mình nhất định phải về Thượng Hải thì sẽ không xảy ra tình cảnh này rồi.
Trình Dao Dao cúi thấp đầu, cô cảm thấy hương vị bánh gatô cũng không ngọt ngào nữa. Tạ Tam thấy bộ dáng tủi thân của cô, đáy mắt cũng hiện lên sự đau lòng.
Chiều nay hắn ra ngoài gặp cục trưởng Từ, sau khi nói chuyện rõ ràng, hắn mới biết vì sao mình bị bắt, Trình Dao Dao lại vì mình đi cầu cục trưởng Từ giúp đỡ. Cô xinh đẹp như này, nếu cục trưởng Từ có tâm tư lệch lạc, Tạ Tam không dám tưởng tưởng cô sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì.
Trình Dao Dao ăn được cái bánh thì đẩy ra. Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, mặt Trình Dao Dao gầy đi trông thấy, cái cằm càng ngày càng nhọn. Tạ Tam hỏi: “Gầy đi rồi. Mấy ngày nay không ăn cơm ngon đúng không?”
“Lo lắng cho anh, làm gì có tâm tư ăn cơm.” Trình Dao Dao tủi thân nhìn hắn, đôi mắt hoa đào trời sinh quyến rũ, vừa nhìn lướt qua cũng muốn hấp dẫn người khác.