Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 604
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:52:54
Lượt xem: 47
Trình Dao Dao nhìn Ngụy Thục Quyên cười trên nỗi đau của người khác và Trình Nặc Nặc không có biểu hiện gì: “Vào phòng sách nói chuyện.”
Trình Chinh không nói gì đi theo Trình Dao Dao vào phòng sách, sau đó khóa cửa lại.
Hai bố con ngồi đối diện nhau cách bàn đọc sách, Trình Dao Dao khoanh tay trước ngực, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Trình Chinh nhìn cô, rõ ràng hai người chỉ cách nhau một cái bàn nhưng ông lại cảm thấy hai người cách nhau rất xa.
« Dao Dao, con… »
Trình Dao Dao cắt ngang lời ông: “Con biết bố muốn nói gì, con sẽ không chia tay với Tạ Chiêu, đời này con chỉ cần một một mình anh ấy thôi.”
Trình Chinh lạnh mặt cả buổi chiều, nhưng con gái mình lại thích ăn mềm không ăn cứng, ông nói : «Dao Dao, hôm nay bố thấy Tạ Chiêu, cuối cùng bố cũng hiểu vì sao con lại thích cậu ta. Bất luận là bề ngoài hay cách ăn nói, cậu ta thật sự là một người trẻ tuổi xuất sắc. Nhưng con còn trẻ, con không thể chỉ nhìn bề ngoài một người mà phải nhìn cả nhân cách của người đó nữa. Tạ Chiêu xuất thân là địa chủ, điểm này không quan trọng, nhưng cậu ta lại đầu cơ trục lợi trên chợ đen ! Bây giờ tình thế rất nghiêm trọng, con nghĩ lại xem, nếu hôm nay bố không ở đấy, đội tra xét động vào con thì làm sao bây giờ ? Nếu một ngày con kết hôn cùng cậu ta, nhưng cậu ta lại vì chuyện này mà bị bắt vào tù thì con làm thế nào? »
« Con là người bán dầu cua. » Trình Dao Dao nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-604.html.]
Bố Trình đang chuẩn bị nói tiếp một trận thì lập tức bị chặn lại, ông hỏi: “Con nói gì cơ ? »
Trình Dao Dao nói từng chữ: “Con nói, con là người bán dầu cua trên chợ đen, người bán dầu cua là con, Tạ Chiêu chỉ nhận tội thay con thôi.”
« Không, không thể nào ! » Sau vài giây sững sờ, Trình Chinh kiên quyết phủ nhận : « Con không thể vì Tạ Chiêu mà nhận hết tội lên người mình được, bố còn không hiểu rõ con sao ? Từ nhỏ đến lớn có lúc nào con thiếu tiền ? Tại sao phải làm chuyện mạo hiểm như vậy ? »
Trình Dao Dao bật cười: “Vậy bố thật sự không hiểu rõ con rồi. Con thiếu tiền đó, vừa xuống nông thôn con không hiểu gì nên tiêu hết sạch tiền, trong nhà cũng không gửi tiền cho con, con cần tiền mua lương thực, mua quà tặng cho cán bộ thôn. Con cần tiền… »
Nghe Trình Dao Dao nói lại nợ cũ, trong lòng Trình Chinh chua xót, ông chật vật nói : «Dao Dao, lúc đầu là bố có lỗi với con, nhưng sau đó bố gửi tiền cho con rồi mà ! »
« Bố có thể gửi tiền cho con, nhưng bố có thể giúp con làm việc nhà nông không ? » Trình Dao Dao nhìn thẳng vào mắt ông: “Bố có biết cuộc sống nông thôn khổ như nào không? Trên núi có lợn rừng, trong ruộng có đỉa, trong đất có rắn. Ngày nào con cũng phải đi bộ 4,5km đến ruộng đậu nành, con còn không cầm nổi cái cuốc. Con ở nông thôn bao lâu, Tạ Chiêu làm giúp con tất cả mọi việc. »
Trình Chinh tháo kính mắt lau nước mắt bên trên : «Bố biết cuộc sống ở nông thôn rất khổ, Tạ Chiêu giúp con, bố nguyện ý đền bù cho cậu ta. Cậu ta nhận tội thay con, bố sẽ tìm quan hệ cứu cậu ta ra. Chờ cậu ta ra rồi, nếu cậu ta muốn tiền, muốn thi đại học, bố sẽ giúp cậu ta ! Nhưng bố không thể trơ mắt nhìn con đem hạnh phúc cả đời mình đền bù cho cậu ta được! »
Trình Dao Dao thở dài, cô nói : « Bố cảm thấy mạng con gái mình có thể dùng tiền để suy xét sao ? »