Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 601
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:50:48
Lượt xem: 52
Trình Dao Dao cắn môi, đôi mắt hoa đào đỏ ửng: “Ít nhất cũng để tôi gặp anh ấy một lần.”
Trên đời này không có người đàn ông nào có thể từ chối ánh mắt Trình Dao Dao, phó đội trưởng khó xử, Trình Dao Dao lặng lẽ nhét một bọc giấy vào trong tay hắn.
Phó đội trưởng bóp nhẹ lập tức biết bên trong là tiền, hắn nhìn xung quanh rồi nói: “Đại đội trưởng đi ra rồi, cô có 5 phút vào thăm, nhìn một chút rồi chạy ngay ra đó!”
Trình Dao Dao vội vàng gật đầu, phó đội trưởng tự mình trông cửa, hắn lấy chìa khóa mở cửa nhỏ: “5 phút!”
Trình Dao Dao lách người đi vào, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại. Trong kho hàng lưu lại mùi lương thực nồng đậm, Trình Dao Dao bịt mũi, cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên: “Em Dao Dao?”
“Tạ Tam!” Trình Dao Dao híp mắt, rốt cuộc thấy người bị còng tay bên cạnh cửa sổ.
Trình Dao Dao đi thẳng tới, cô thấy Tạ Tam bị vặn tay ra sau lưng còng lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cảnh này giống hệt trong sách. Đội tra xét cố ý làm khó Tạ Tam, họ bắt chéo tay Tạ Tam ra sau lưng rồi còng lại bên cạnh cửa sổ, biện pháp này g.i.ế.c người không thấy máu, dù là đàn ông làm bằng sắt cũng không chịu nổi mấy phút.
Trong sách nói Tạ Tam chịu đựng 3 ngày cũng không cúi đầu.
Giọng nói của Tạ Tam gấp gáp: “Sao em lại tới đây?”
Trình Dao Dao nhào vào n.g.ự.c hắn khóc to, cô khóc đến mức thở không ra hơi, hai tay Tạ Tam không thể động đậy, hắn cúi đầu cọ cằm vào đỉnh đầu cô: “Em Dao Dao đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-601.html.]
Trình Dao Dao khóc thút thít nói: “Em… Em đến thăm anh.”
Cô nghe thấy Tạ Tam thở phào nhẹ nhõm: “Em dọa c.h.ế.t anh rồi.”
Trình Dao Dao tức giận nói: “Anh mới dọa c.h.ế.t em ý! Dầu cua liên quan gì đến anh chứ? Sao bọn họ lại bắt anh?”
Tạ Tam nhìn cửa nhỏ đóng chặt thấp giọng nói: “Không rõ ràng lắm. Nhưng chuyện dầu cua không liên quan gì đến em, em không được nói gì ra bên ngoài.”
Trình Dao Dao lo lắng: “Anh yên tâm, em sẽ đi tìm người giúp, anh nhất định không có chuyện gì đâu.”
“Em không được đi.” Tạ Tam cúi đầu, Trình Dao Dao phối hợp ngửa mặt lên, Tạ Tam nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mắt cô: “Em ngoan ngoãn ở trong nhà là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. Tin tưởng anh.”
Trình Dao Dao đành phải gật đầu, cô run rẩy sờ cánh tay của hắn, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc: “Tay anh… có đau không? Cánh tay của anh chịu nhiều tổn thương quá.”
Tạ Tam cười khẽ: “Yên tâm đi, không đau.”
Tạ Tam nhẹ nhàng động đậy, còng tay và song cửa sổ va chạm vào nhau kêu leng keng. Trình Dao Dao nhìn kỹ thấy mặt hắt không có dấu hiệu nhịn đau, cô lại sờ lưng hắn không có chảy mồ hôi lạnh thì kỳ quái nói: “Sao có thể như vậy được?”
Tạ Tam liếc nhìn cánh cửa. Trình Dao Dao hiểu rõ, cô lấy một ít tiền đưa hắn: “Bọn họ lấy hết tiền trên người anh rồi đúng không? Cho anh cái này.”
Tạ Tam lắc đầu. Hắn dùng một cái lá vàng luôn mang người mới làm cho người ở đây nới lỏng tay chân. Nhưng họ vẫn không nói gì cả. Đội tra xét bắt người chủ yếu dọa dẫm để lấy tiền dùng, bây giờ dùng tiền cũng không được, chắc chắn có người đã để mắt đến hắn.
Trình Dao Dao cho thêm tiền cũng chỉ đổ sông đổ biển mà thôi.