Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 594
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:05:01
Lượt xem: 36
Hai mắt Trình Dao Dao cong cong, cô ôm bụng cười không ngừng được: “Tạ Tam thật ngốc…”
Bàn tay Tạ Tam ngứa ngáy, hắn hận không thể bắt Trình Dao Dao vào n.g.ự.c xoa nắn một trận: “Chúng ta về đi.”
Trình Dao Dao đâu có ngốc như vậy, cô dịch ra sau: “Không muốn. Ở đây tắm nắng dễ chịu hơn nhiều, tý nữa em còn muốn đi tham quan thư viện và phòng học nữa.”
Ánh nắng chiếu xuống nền cỏ, gió thổi lướt qua mặt, xung quanh học sinh đi đi lại lại, Tạ Tam không thể làm gì Trình Dao Dao khi ở trong trường. Trình Dao Dao tính toán tốt lắm.
Trong lòng Tạ Tam yên lặng thêm một bút cho cô. Thu dọn túi giấy, hai người uống nước ngọt nói chuyện.
Trình Dao Dao nhớ bà Tạ và Tiểu Phi, còn Cường Cường và cái sân yên tĩnh xinh đẹp nữa: “Bây giờ gà con bắt đầu đẻ trứng chưa?”
Tạ Tam nói: “Không nhanh như vậy, ít nhất phải 4 tháng.”
“Cường Cường to đến mức nào rồi?”
Tạ Tam làm một cái vòng tròn.
Trình Dao Dao khó hiểu nói: “Cường Cường biến thành trái bóng rồi sao?”
Tạ Tam thu nhỏ vòng tròn lại: “Mập như này.”
Đang nói chuyện, một quả bóng bay thẳng về phía mặt Trình Dao Dao, Tạ Tam đưa tay chặn lại. “Bộp”, quả bóng rổ lăn trên đất.
“Cái gì vậy, làm em sợ muốn chết.” Trình Dao Dao vỗ ngực, bên trong đôi mắt hoa đào sợ hãi không thôi.
Tạ Tam lấy khăn tay lau gò má dính bụi của cô: “Không sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-594.html.]
Trình Dao Dao giữ cổ tay hắn, bên trên bị bong một lớp da: “Chảy m.á.u rồi!”
Tạ Tam không cho cô nhìn: “Bẩn lắm, em đừng nhìn.”
“Anh đựng động vào, anh đi tìm ít nước rửa vết thương cho anh. Mấy nam thanh niên trên sân tập chảy đầy mồ hôi nhìn về phía bên kia: “Nam Phương, đập phải người ta rồi!”
“Đi xem thử đi.” Từ Nam Phương duỗi chân uể oải đi tới.
Hắn hất bóng rổ lên ôm vào n.g.ự.c nói: “Người anh em, xin lỗi nhé.”
Tạ Tam ngẩng đầu nhìn lại. Mấy nam thanh niên mặc quần áo thể thao chuyên nghiệp, thân hình cao ráo, giọng nói lười nhác mang theo sự kiêu căng của người nhà giàu. Hắn buông tay áo che miệng vết thương nói: “Không sao.”
Từ Nam Phương hất cằm, Vệ Cường lấy mấy tờ nhân dân tệ vứt xuống trước mặt Tạ Tam.
Bầu không khí lập tức đông lạnh, Tạ Tam hỏi: “Có ý gì?”
Từ Nam Phương cũng không ngờ Vệ Cường sẽ vứt tiền xuống đất, hắn cười nói: “Vừa rồi không cố ý, xin lỗi anh.”
Giọng nói Tạ Tam lạnh hơn: “Không cần.”
Từ Nam Phương cảm thấy thái độ của mình rất tốt rồi, không nghĩ gặp một người hung hăng như vậy, mặt hắn tối sầm. Vệ Cường nói: “Anh giả vờ cái gì chứ! Mười đồng không đủ à? Cho anh thêm hai tờ, một tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.”
Vệ Cường lại lấy thêm hai tờ tiền vứt lên người Tạ Tam.
Tạ Tam im lặng nhặt mấy tờ tiền kia lên.
Mấy người Vệ Cường phát ra âm thanh cười nhạo “Quả nhiên là thế”. Bọn họ đang muốn rời đi thì Tạ Tam đứng dậy. Mắt Vệ Cường tối sầm lại, bây giờ hắn mới nhận ra Tạ Tam cao to như vậy, hắn còn cao hơn người phương Bắc bọn họ.