Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 584
Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:57:51
Lượt xem: 53
Tay trái Tạ Tam buông thõng xuống, hắn mượn khăn trải bàn che lấp nắm chặt cổ chân Trình Dao Dao. Bàn tay hắn ấm áp thô ráp thuần thục xoa bóp chân Trình Dao Dao, đôi chân đi dạo cả ngày đau nhức sau khi được hắn xoa bóp trở nên thoải mái hơn. Trình Dao Dao không nhịn được kêu một tiếng.
Phần lớn người ăn cơm trong quán Red House là người yêu, ai cũng ngồi đối diện nhau nói nhỏ hoặc đưa tình, không có ai chú ý đến động tĩnh của Trình Dao Dao và Tạ Tam.
Dưới ánh nến mờ nhạt, đôi mắt Trình Dao Dao long lanh nước, khóe mắt ửng đỏ, so với hoa hồng bàn bên kia đẹp hơn nhiều.
Cả người Trình Dao Dao mềm nhũn, cô nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Tạ Tam, em sai rồi, em không đá anh nữa. Ưm… Chân đau lắm…”
Bên trong đôi mắt của Tạ Tam nổi lên hai ngọn lửa, giọng nói của hắn không nhanh không chậm: “Nếu vẫn đau, vậy xoa bóp chân còn lại là được.”
“Không cần… Ưm! Chờ… chờ về đi.” Xoa bóp thật sự rất thoải mái, nhưng nhân viên phục vụ đi qua đi lại bên cạnh, vành tai Trình Dao Dao đỏ ửng vì thẹn thùng và khẩn trương, đúng lúc nguy cấp cô nhớ ra: “Anh… Anh thả em ra, em đưa quà cho anh.”
“Quà?” Tạ Tam kinh ngạc lặp lại hai chữ này.
(礼物: Quà tặng.)
Trình Dao Dao gật đầu: “Đúng vậy, em mua lâu rồi, nhưng quên tặng cho anh! Anh có muốn biết là quà gì không?”
Môi Tạ Tam cong lên, đôi mắt hẹp dài mong đợi nhìn Trình Dao Dao, hắn còn ngồi thẳng lưng, bộ dáng kia rất giống chú chó to đang chờ chủ khen thưởng.
Trình Dao Dao nhân cơ hội giẫm lên đầu gối hắn: “Vậy đi giày lại cho em, sau đó buông chân em ra!”
Trình Dao Dao nhân cơ hội giẫm lên đầu gối hắn: “Vậy đi giày lại cho em, sau đó buông chân em ra!”
Tạ Tam hơi do dự, Trình Dao Dao uy h.i.ế.p nói: “Anh còn muốn quà nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-584.html.]
Lúc này Tạ Tam đi giày lại cho Trình Dao Dao rồi lưu luyến buông lỏng tay. Trình Dao Dao vội rụt chân lại, cô ngồi ngay ngắn, dựa vào phía sau.
Chân giẫm lên thảm, Trình Dao Dao nhẹ thành thở ra, cô nâng ly rượu lên một một hớp.
Ta Chiêu đợi nửa ngày, hắn gọi: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao hung dữ: “Làm sao?”
Tạ Tam nhấp môi, bên trong đôi mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong: “Em vừa nói…”
“Em vừa nói cái gì?” Trình Dao Dao cầm d.a.o nĩa cắt một miếng bò bít tết ăn. Cô chậm rãi nhai, cảm nhận bò bít tết tươi ngon, sau đó cô uống thêm một hớp rượu nữa, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng ánh mắt đối diện quá mạnh mẽ, sự chờ mong biến thành im lặng buồn bã.
Trình Dao Dao cầm khăn ăn lau miệng, cuối cùng lấy một cái hộp trong túi ra đặt vào tay Tạ Tam.
Cô học giọng nói của Tạ Tam: “Đừng bĩu môi nữa, em chuẩn bị quà cho anh mà!”
Ánh mắt Tạ Tam sáng rực, hắn nói: “Thật sự là quà sao?”
Trình Dao Dao tức giận lườm hắn: “Em thường xuyên lừa anh sao? Anh không tin em?”
Tạ Tam im lặng suy nghĩ: “…”
Trình Dao Dao giận dữ muốn đá hắn: “Anh không muốn thì thôi!”
Trình Dao Dao muốn lấy cái hộp về nhưng bị Tạ Tam đè lại. Bàn tay thon dài che cái hộp nhỏ, hộp nhung mềm mại, cầm trong tay nặng trĩu. Hai mươi năm cuộc đời, Tạ Tam rất ít khi nhận được quà, hơn nữa còn là quà của Trình Dao Dao.