Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 582
Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:55:49
Lượt xem: 64
Tạ Tam xách mấy túi đồ, thời gian không còn sớm, hắn chuẩn bị dẫn Trình Dao Dao đi ăn cơm.
Trình Dao Dao không đi, cô hỏi hắn: “Không còn đồ gì muốn mua nữa sao?”
Tạ Tam nói: “Không có.”
Trình Dao Dao kéo dài thanh âm: “Thật sự không có sao?”
Tạ Tam nghe vậy thì suy nghĩ một lúc: “Em còn muốn mua cái gì sao?”
“Đồ ngốc, không phải mua cho em, mua cho anh ý.” Trình Dao Dao tức giận đẩy hắn.
Tạ Tam đi dạo hai ngày với cô nhưng chỉ mua đồ cho cô, bà nội và Tiểu Phi, ngay cả Cường Cường cũng có quà mà hắn lại không mua cho mình một thứ gì hết.
Tạ Tam bị động tác thân mật của Trình Dao Dao chọc cười: “Anh không muốn mua cái gì cả. Quần áo và giày đều có rồi, còn mới.”
Lúc trước nhà Tạ Tam nghèo, có phiếu vải cũng dùng để mua quần áo cho bà nội và Tiểu Phi, quần áo của mình thì chồng chất miếng vá. Bây giờ gia cảnh tốt hơn nhưng vẫn không để ý đến vấn đề ăn mặc chút nào cả.
May mà thân hình hắn cao ráo rắn chắc, mặc quần áo phổ thông vẫn đẹp trai ngời ngời, hắn giống như ma-nơ-canh vậy.
“Bộ này là đồ em mua lúc trước cho anh rồi.” Trình Dao Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-582.html.]
Trình Dao Dao nhìn cả người Tạ Tam hơn nửa ngày, cô dối lòng nói: “Anh mặc khó coi như vậy, về sau em không đi cùng anh nữa.”
Tạ Tam cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, hắn mặc một cái áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, áo khoác trên người là cái tốt nhất, đây đều là quần áo Trình Dao Dao mua cho hắn. Lúc hắn ở nhà và đi làm thì không nỡ mặc, vẫn còn mới, hắn cố ý mặc đến thành phố tìm em Dao Dao. Hóa ra rất xấu sao? Hắn lại nhìn Trình Dao Dao, quần áo của Trình Dao Dao luôn xinh đẹp, tinh xảo, cô mặc lên người không có chỗ nào xấu cả, mặt Tạ Tam buồn bã.
Trình Dao Dao kiên quyết kéo Tạ Tam sang quầy hàng bán đồ nam, kiểu dáng quần áo năm ít hơn quần áo nữ, trong quầy treo các mẫu áo sơ mi và áo khoác không khác kiểu Tạ Tam mặc trên người mấy.
Trình Dao Dao để Tạ Tam tự chọn kiểu dáng và màu sắc mình thích, Tạ Tam ngẩng đầu nghiêm túc nhìn một vòng, sau đó quay sang nhìn Trình Dao Dao, đôi mắt mờ mịt.
Trình Dao Dao thở dài: “Em chọn giúp anh.”
Hàng hóa đầu năm nay còn thiếu thốn, ngay cả ở Thượng Hải cũng không có nhiều kiểu dáng, quần áo nam không in hoa văn họa tiết, chỉ có mấy kiểu phổ thông. Trình Dao Dao chọn hai cái áo khoác mới lạ và không lỗi thời, sau đó mua thêm áo len, áo sơ mi và quần dài. Cô hận không thể mua hết mọi thứ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài cho Tạ Tam.
Tạ Tam đi đến đâu cũng không thấy sợ, nhưng lúc đứng trước quầy bị Trình Dao Dao và nhân viên mậu dịch loay hoay thì cả người cứng ngắc, khóe môi mím chặt giống như bị dùng hình.
Người bán hàng ở quầy quần áo nam là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, trên cổ treo một cái thước dây. Người bán hàng đo kích thước cho Tạ Tam, sau đó cảm thán nói: “Trời ạ, chân dài, vai rộng, áo khoác mặc trên người giống như được cắt may riêng cho cậu vậy!”
Tạ Tam mặc một cái áo khoác màu đen, áo khoác được cắt may đẹp đẽ ôm bả vai làm nổi bật thân hình hắn, mặt mày thì đẹp như vẽ.
Tạ Tam vốn đã đẹp trai rồi, bây giờ giống như viên ngọc được lau sạch bụi, ngay cả Trình Dao Dao quen nhìn hắn cũng phải kinh ngạc, hai mắt tỏa sáng.
Người bán hàng khen không ngừng: “Mặc lên vừa vặn! Cậu mặc cái này nhìn sôi nổi hẳn lên!”