Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 566
Cập nhật lúc: 2024-09-02 17:58:28
Lượt xem: 90
Quyết định xong, tâm tình Trình Dao Dao tốt hẳn lên, cô cảm thấy đói bụng.
Lúc đi qua qua quán bánh Kaisiling, cô mua mấy cái bánh bơ. Điểm tâm ngon nhất ở quán Kaisiling là bánh gato hạt dẻ 12 đồng, mà hương vị của bánh bơ không thua gì bánh gato hạt dẻ. Bánh bơ là một loại điểm tâm ngọt có vỏ bánh giống bánh gato, hai miếng bánh kẹp bơ ở giữa, vừa cho vào miệng lập tức thỏa mãn.
Trình Dao Dao vừa cầm túi giấy vừa ăn bánh, cô vui vẻ nhảy nhót. Người đi lại trên đường rất ít, Trình Dao Dao giẫm lên cái bóng của mình quanh quẩn trên đường. Cô không mang chứng minh thư, không vào nhà nghỉ ở được, nhưng cô không muốn về nhà.
Đang do dự, bóng đèn trên đầu cô bỗng nhiên tắt mất. Cô sợ run cả người chạy về hướng nhà họ Trình. Từ đường cái đến nhà họ Trình phải đi qua một cái ngõ, ban ngày ngõ hẻm rất náo nhiệt nhưng buổi tối lại vô cùng yên tĩnh.
Trình Dao Dao sờ soạng đi trong ngõ hẻm, thỉnh thoảng chân cô giẫm phải đồ vật linh tinh vang lên tiếng động phóng đại trong đêm tối. Trình Dao Dao hơi căng thẳng , cô luôn cảm giác có tiếng bước chân đi theo sau mình. Cô đi chậm lại, thanh âm kia liền biến mất.
Lông tơ trên người Trình Dao Dao dựng ngược lên, cô vội vàng bước nhanh về nhà. Bây giờ cô còn giận dỗi cái gì nữa, cô chỉ muốn chạy nhanh về nhà thôi.
Lúc sắp ra khỏi ngõ hẻm, đột nhiên phía sau lưng có một cánh tay duỗi ra bịt miệng cô lại, Trình Dao Dao kêu “ưm ưm”, bị sức mạnh khổng lồ kéo về sau.
Trình Dao Dao cố gắng đạp mạnh nhưng cánh tay kia kẹp chặt cô như kìm sắt, người đó kéo cô vào trong ngõ hẻm đen tối sau đó đè cô lên tường. Mặt tường thô ráp ma sát làm người cô đau đớn, Trình Dao Dao liều mạng giãy dụa nhưng không thoát ra được.
Cổ áo khoác lạnh lẽo của người đàn ông cọ vào má cô, lòng Trình Dao Dao lạnh buốt, cô cố gắng lắc đầu: “Ưm ưm ưm!”
Đèn đầu đường bị hỏng, xung quanh đen như mực. Người đè ép cô rất cao, trên người hắn mang theo mùi rượu phả vào mặt cô. Cái tay bịt miệng cô thoáng buông ram Trình Dao Dao muốn hét lên nhưng bị hắn bóp chặt hai má.
Trình Dao Dao lập tức im lặng.
Tiếng nói đè thấp thô dát: “Không được hét lên!”
“Tôi… Tôi không hét…” Mặt Trình Dao Dao đau nhức, nước mặt rơi liên tục, cô thấp giọng nói: “Trong túi xách của tôi có… có tiền, anh lấy đi. Tôi không báo cảnh sát đâu.”
Người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt như sói quan sát cô trong bóng tối. Trái tim Trình Dao Dao đập thình thịch, cô biết rõ người đối diện không nhìn thấy mặt mình nhưng cô vẫn bị dọa sợ, tay chân muốn nhũn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-566.html.]
Chân cô run run đứng không vững, cô bị kẹp giữa bức tường và người đàn ông kia, Trình Dao Dao không dám động đậy, không không dám thở mạnh chỉ hy vọng đối phương cầm tiền rời đi.
Nhưng người đàn ông này không thả cô ra, cũng không động vào ví tiền của cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve gò má cô, ánh mắt chậm rãi dò xét mặt cô trong bóng tối.
Trình Dao Dao nấc một tiếng. Lồng n.g.ự.c người kia rung động nhẹ, bàn tay tựa hồ buông lỏng ra.
Nhân cơ hội này, cô nâng đầu gối đá mạnh vào người hắn, cách lớp áo khoác dày không biết đá vào đâu. Người đàn ông kêu đau, bàn tay lớn càng kìm chặt hơn, đôi chân dài giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u gối Trình Dao Dao.
Hơi thở mạnh mẽ bao phủ quanh người, Trình Dao Dao lập tức khẩn trương. Tình huống cô sợ nhất vẫn xảy ra.
Đầu Trình Dao Dao kêu vù vù, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Bố tôi là kỹ sư cao cấp có quan hệ với người trong quân đội. Anh… Anh đừng làm loạn.”
“Trong túi xách của tôi còn một cái sổ tiết kiệm, bên trong có rất nhiều tiền, anh thả tôi ra tôi sẽ cho anh!”
“Ưm… anh thả tôi ra… Anh không biết xấu hổ, anh… cứu mạng ưm!” Tiếng thét chói tai của Trình Dao Dao bị chặn lại trong miệng, eo cô được nâng lên.
…
Trình Dao Dao dựa vào mặt tường, bức tường cứng rắn, thô ráp ma sát vào lưng cô đau nhức. Có người đi xe máy qua, đèn pin cầm tay chiếu sáng gương mặt đẹp trai, đôi mắt hẹp dài nóng bỏng.
Sự sợ hãi của Trình Dao Dao được quét sạch, mắt cô long lanh nước nhìn Tạ Tam, cô ngơ ngác: “Tạ… Tạ Tam?”
Tạ Tam để cô ngồi trên cánh tay mình nhẹ nhàng đung đưa, tư thế rất quen thuộc.
“Anh! Anh đáng ghét! Anh dám dọa em!” Trình Dao Dao nhào lên muốn cắn hắn.
Tạ Tam đỡ cô lên, khóe môi còn mỉm cười nhẹ. Hai tay Trình Dao Dao khua loạn nhưng không đánh được hắn. Sự sợ hãi biến thành tủi thân, Trình Dao Dao khóc thành tiếng.