Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 565
Cập nhật lúc: 2024-09-02 17:57:59
Lượt xem: 95
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, cô tức giận nói: “Dựa vào đâu chứ! Con sẽ không chia tay với Tạ Tam!”
“Chỉ bằng việc bố là bố của con!” Ngoại trừ lần trước Trình Dao Dao chạy xuống nông thôn, đây là lần đầu tiên ông tức giận như vậy: “Chuyện này không cần bàn bạc gì nữa! Lúc đầu bố không nên để con xuống nông thôn mà!”
Mắt Trình Dao Dao đỏ bừng, cô hét lên: “Ông mà là bố sao? Vì sao tôi phải xuống nông thôn? Lúc đầu tôi bị mẹ con Trình Nặc Nặc chèn ép không chịu nổi nữa mới phải rời đi! Tạ Tam tốt với tôi, bà nội và Tiêu Phi cũng tốt với tôi, tôi ở nông thôn vui hơn nơi này nhiều!”
Trình Dao Dao giống như viên đạn b.ắ.n thẳng vào tim Trình Chinh, sắc mặt ông lập tức xám xịt.
Trình Dao Dao giậm chân quay người đẩy cửa chạy ra ngoài.
Trình Chinh sững sờ nhìn bóng lưng Trình Dao Dao không đuổi theo, ông cảm giác mình lập tức già đi mười mấy tuổi.
“Dao Dao!” Thẩm Yến thấy cô chạy đi thì định đuổi theo nhưng bị bố Thẩm quát to: “Đứng lại ngay cho tao! Trước tiên thu dọn xong cục diện rối rắm mày gây ra đã!”
Thẩm Yến không cam lòng nhìn về phía cửa, cuối cùng vẫn không dám đi.
Đám người ồn ào khuyên mẹ Thẩm và Ngụy Thục Quyên. Bố Thẩm tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế đưa khách về. Bố Thẩm dặn dò cậu Thẩm Yến: “Đây không phải chuyện vẻ vang gì, làm mọi người chê cười rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-565.html.]
“Anh rể yên tâm đi, chúng em sẽ không nói ra bên ngoài đâu.” Cậu Thẩm Yến nhỏ giọng nói: “Thật sự không cần em ở lại sao? Tốt xấu gì em cũng là cấp trên của Trình Chinh, có em ở đây, ông ấy…”
Bố Thẩm nghiêm túc nói: “Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, không phải chuyện hay ho gì đâu.”
Buổi tiệc sinh nhật đang êm đẹp tự nhiên biến thành dạng này, ai cũng không ngờ được. Mọi người đi về, chỉ còn lại bánh ga tô và canh thừa cơm nguội. Bố Thẩm quay về phòng bao,ông thấy sắc mặt tái xanh của Trình Chinh, sau đó nhìn con trai nhà mình thì mất hồn, rồi lại nhìn hai mẹ con Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc, ông cảm thấy đánh giặc cũng không khó giải quyết như vậy.
Không nói đến tình hình trong quán cơm quốc doanh thế nào. Bên này Trình Dao Dao tức giận chạy đi thật xa. Cô ra khỏi cửa quán cơm quốc doanh náo nhiệt, con phố đằng trước lập tức lạnh lẽo vắng vẻ.
Đền đường mờ mờ, nền đất lát gạch trải dài con đường, bên cạnh ven đường trồng cây ngô đồng, lá cây héo khô, tiếp đến là các tòa nhà cao tầng mang kiến trúc phương Tây treo đầy biển quảng cáo làm người ta sinh ra một loại ảo giác không nói nên lời.
Trình Dao Dao mặc áo khoác, hai tay nhét vào túi, không khí mát lạnh làm mặt cô đỏ ửng. Sự giận dữ tan biến dần trong làn gió đêm, lâu rồi Trình Dao Dao không cảm thấy tủi thân như vậy, bố Trình hung dữ với cô!
Trình Dao Dao vẫn cho rằng bố Trình là người tiến bộ. Coi như ngay từ đầu không thể tiếp nhận Tạ Tam, chỉ cần cô nói rõ một chút, bố Trình sẽ hiểu Tạ Tam tốt như nào. Nhưng nhìn thái độ hôm nay của ông, Trình Dao Dao cảm thấy ông không thể tiếp nhận Tạ Tam được.
Trình Dao Dao suy nghĩ, cảm thấy tình trạng này cũng không tệ lắm, cửa sổ giấy sớm muộn gì cũng xé rách. Hôm nay Trình Nặc Nặc phơi bày mọi chuyện này trước mặt mọi người, nhà họ Thẩm sẽ không có ý đồ gì với cô nữa.
Chỉ là không biết vì sao Trình Nặc Nặc lại quay về đúng thời điểm mấu chốt này. Trình Chinh đắc tội nhà họ Thẩm, cậu Thẩm Yến có thể gây khó dễ cho ông không? Không đúng, sao cô phải lo lắng cho người bố xấu xa này chứ? Chờ trời sáng, cô sẽ thu dọn đồ về nông thôn, cô có thể ăn Tết với Tạ Tam!