Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 529

Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:49:24
Lượt xem: 75

Trình Dao Dao méo miệng: “Vậy con tự đi mua đồ sao? Con còn chưa mua quần áo mới mặc Tết đâu, con còn muốn mua áo khoác mới cho bố nữa.”

Bố Trình hiểu rõ, ông vội vàng lấy tiền trong ví và phiếu lương thực trong nhà đưa cho cô: “Ừm, con gái ngoan, con cầm chỗ này đi, thích mua gì thì mua. Bố không cần gì cả, con mua thêm hai bộ quần áo mới cho mình. Con gái của bố xinh đẹp như vậy, không mặc quần áo tốt sẽ rất đáng tiếc!”

Lấy được rồi! Trình Dao Dao bình tĩnh cất kỹ tiền và phiếu lương thực trong nhà đi, cô nhìn một đống tiền và phiếu định mức trong ví của ông thì vui vẻ: “Bố, nhà chúng ta mua đồ Tết rồi ạ?”

Bố Trình nói: “Còn chưa mua.”

Trình Dao Dao kinh ngạc: “Không phải dì Ngụy về nhà mẹ để chuẩn bị đồ Tết sao? Sao không chuẩn bị gì cho nhà chúng ta?”

Bố Trình ho khan không trả lời.

Trình Dao Dao xem lại chỗ phiếu định mức vừa rồi, cô tự hỏi: “Sao không có phiếu đường? Lâu rồi con không được ăn đường, còn định mua hai cân đường trắng nữa.”

Trong lòng bố Trình bỗng nhiên không thoải mái. Sáng sớm hôm nay Ngụy Thục Quyên vui vẻ đi cùng nhà mẹ đẻ sắm đồ Tết, còn lấy rất nhiều phiếu định mức ở chỗ ông, nhà mình thì không mua một chút hàng Tết nào. Bà ta còn hại con gái ông muốn ăn đường mà không có phiếu.

Bố Trình nhớ lại, dạo này Ngụy Thục Quyên cầm rất nhiều tiền mua đồ ăn và phiếu định mức mua đồ cho nhà mẹ đẻ của bà, lần đầu tiên trong tháng này mua đồ kho nhưng lại để chiêu đãi nhà mẹ đẻ.

Bố Trình càng nghĩ càng bực, ông đành dỗ Trình Dao Dao: “Dao Dao, chiều nay bố đến đơn vị đổi phiếu đường cho con, con chờ nhé, bố nhất định mua đường cho con, còn có socola nữa!”

Trình Dao Dao hiểu chuyện nói: “Không sao, con đến mua là được rồi, lúc con làm thanh niến trí thức ở nông thôn vẫn thường đi chợ đen mua chút củi gạo dầu muối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-529.html.]

Trình Dao Dao ngây ngô nói cuộc sống ở nông thôn làm bố Trình đau lòng một trận, ông vội vàng căn dặn: “Chợ đen rất loạn, lúc không có bố ở bên cạnh, con không được đi một mình! Nghe thấy không đó?”

“Được ạ, được ạ.” Trình Dao Dao trả ví tiền lại cho bố Trình, cô nhét tiền và phiếu định mức vào ví nhỏ của mình.

Bố Trình đi ra cửa thay giày, đột nhiên Trình Dao Dao hỏi: “Bố, trong nhà bẩn quá, con muốn tổng vệ sinh.”

Bố Trình nhìn quanh nhà, vừa bẩn vừa lộn xộn. Ông nói: “Trời ạ, sao có thể để con làm mấy việc này, con chờ dì Ngụy về dọn sau.”

“Không được!” Trình Dao Dao  nói: “Con sẽ dọn dẹp, bây giờ con biết làm việc rồi mà!”

Bố Trình thấy con gái làm nũng thì vui vẻ: “Được, con đừng làm mệt quá!”

Trình Dao Dao chạy đuổi theo tới hành lang: “Mấy tờ báo rách kia có thể vứt không ạ?”

Lúc này tinh thần của bố Trình dồi dào, trong đầu toàn là phương án mới, ông vội vàng rời đi: “Đây là nhà của con, con muốn thu dọn thế nào cũng được, tất cả đều nghe theo con!”

Cô chỉ chờ câu nói này thôi! Trình Dao Dao cười tủm tỉm vẫy tay với bóng lưng của bố Trình. Bố Trình vừa ra cửa, Trình Dao Dao lập tức xuống tầng chạy đến đầu ngõ cách đó không xa.

Cách nhau một con đường, kiến trúc ở đầu ngõ này khác tô giới một trời một vực. Trong ngõ hẻm ẩm ướt, góc tường mọc đầy rêu xanh, bên trên có một đống sào tre lộn xộn phơi quần áo, ga giường và tã. Lò than và than đặt ngay ở ven đường làm con đường trở nên chật hẹp hơn.

Trước cửa một ngôi nhà chất đầy đồ vật linh tinh được phân loại theo nhôm, giấy, da,… tất cả được buộc gọn đâu vào đấy. Mấy đứa trẻ con chơi đùa trước cửa, bọn nhỏ thấy Trình Dao Dao thì ngơ người.

Loading...