Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 511
Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:13:06
Lượt xem: 134
Lâm Lộ Lộ đau khổ đến mức đầu óc nóng bừng, cô nghĩ cái gì thì nói luôn cái đó.
Giọng nói Tạ Tam bình tĩnh cắt lời cô: “Cô không phải người như vậy.”
Lâm Lộ Lộ đang khóc lóc kể lể thì bị cắt ngang, cô sững sờ nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam đi đường mệt mỏi nhưng đôi mắt hẹp dài vẫn sáng ngời giống như có thể hút người ta vào. Đây là người cô nhớ thương từ nhỏ, thiếu niên gầy gò hung ác đã lớn thành người đẹp trai, lợi hại như vây giờ.
Giọng nói Tạ Tam nhẹ nhàng: “Tôi vẫn đứng ở đây nghe cô nói chuyện bởi vì Dao Dao từng nói em ấy không ghét cô.”
Nói đến Trình Dao Dao, gương mặt lạnh lùng của Tạ Tam dịu dàng lại, hắn nói: “Tôi biết cô là một cô gái tốt. Cô không nên tin tưởng người khác, cũng không được tùy ý đánh giá một người có ý tốt với cô.”
Cách đó không xa, phía sau thân cây lộ ra nửa gương mặt. Ánh mắt sắc bén của Tạ Tam nhìn qua, người kia vội rụt đầu lại.
Tạ Tam nói xong câu đó cũng không quay đầu nhìn, hắn rời đi luôn. Vốn dĩ hắn nguyện ý nhắc nhở Lâm Lộ Lộ là vì hắn còn nhớ rõ lúc trước mọi người đều ghét hắn, cô lập hắn, con gái nhà bí thư chi bộ lén đưa cho hắn một cái bánh bao.
Thiếu niên Tạ Tam nhận được sự ấm áp, mặc dù chỉ là một chút nhưng nó vẫn in sâu trong trái tim hắn, mọi chuyện chỉ thế thôi. Bây giờ hắn có người yêu tốt nhất trên thế giời này có thể xóa tan hết nỗi đau hắn phải chịu đựng lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-511.html.]
Bóng lưng thẳng tắp của Tạ Tam dần dần biến mất trong tầm mắt của Lâm Lộ Lộ, giống như cắt đứt hoàn toàn với người thiếu niên lúc trước.
Nhiều năm về sau, Lâm Lộ Lộ làm mẹ trở nên chín chắn hơn nhiều, lúc đấy cô hiểu rõ người con gái nào cũng có một đoạn tình cảm xúc động mù quáng, đoạn tình cảm này có thể làm thay đổi cuộc đời của cô gái đó. Cô rất may mắn vì gặp được Tạ Tam.
Nhưng lúc này Lâm Lộ Lộ chỉ là một cô gái bị chiều hư, cô không biết lời Tạ Tam nói có ý gì, trơ mắt nhìn Tạ Tam rời đi,cô bực mình đạp mạnh xuống đất sau đó khóc lóc chạy về nhà.
Trình Nặc Nặc bước ra từ phía sau thân cây cách đó không xa. Nếu Trình Dao Dao đứng trước mặt cô lúc này, cô nhất định sẽ không nhận ra người con gái nhỏ gầy, gương mặt ảm đạm này là Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc mặc áo khoác ngắn màu nâu nhạt, đây là áo bố Trình mua từ Liên Xô về cho Trình Dao Da, kiểu dáng mang phong cách Tây, lúc Trình Dao Dao mặc vào nhìn rất đẹp, Trình Nặc Nặc không nỡ ném đi. Cô gầy hơn Trình Dao Dao nhiều, bả vai cũng hẹp, cô mặc áo khoác nhìn rất rộng, giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy, rất buồn cười. Áo khoác màu nâu nhạt càng làm nổi bật làn da thô ráp của cô, làn da mịn màng trắng như tuyết làm Thẩm Yến mê mẩn đã biến mất, đôi mắt to giống như hai cái giếng cạn, ánh mắt lóe sáng.
Tạ Tam là Liễu Hạ Huệ, Trình Dao Dao rời đi lâu như vậy rồi nhưng hắn không quan tâm đến người con gái nào cả.
Trình Nặc Nặc tốn bao sức mới thăm dò được ít tin tức từ trong miệng Lâm Lộ Lộ, Trình Dao Dao đi Tô Châu, lần này Tạ Tam đi tìm cô ta. Bây giờ lẻ loi trở về, chẳng lẽ Trình Dao Dao thật sự không quay về thôn nữa?
Mắt Trình Nặc Nặc lấp lóe không yên, cô nhấc giỏ lên đi tìm Thẩm Yến.
Trong thôn vào mùa đông không có việc gì làm, nhóm nam thanh niên trí thức tập hợp lại một chỗ phơi nắng, chơi cờ giải trí. Thẩm Yến mặc áo vest ngồi đánh cờ thắng liên tục, ánh mắt mấy cô gái trong thôn sùng bái nhìn hắn, Thẩm Yến càng đắc ý.
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc xuất hiện phá vỡ bầu không khí: “A Yến.”