Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 501

Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:09:52
Lượt xem: 63

Gió ở bờ sông vừa lạnh vừa ẩm ướt mang theo mùi tanh của tôm cá thổi qua làm cả người rét lạnh. Mặt Trình Dao Dao trắng nõn, gió thổi qua vừa đau vừa đỏ. Lúc đầu cô còn chê khăn trùm đầu của Mạnh Thư lỗi thời, bây giờ cô cực kỳ hâm mộ.

Hai người đi dạo dọc theo bờ sông, Trình Dao Dao không có hứng thú với loại mặt hàng khác, cô chỉ muốn mua cua.

Thời tiết lạnh dần, cua sông càng ngày càng mập, đặc biệt là cua đực. Cua đực có muộn hơn cua cái nhưng thịt và gạch cua rất ngon. Đáng tiếc làm dầu cua phải chọn cua cái, Trình Dao Dao tìm một vòng cũng không thấy loại cua thích hợp.

Nhóm người chèo thuyền biết Mạnh Thư, họ nhiệt tình chào hàng, bên trong giỏ đầy tôm cá nhảy nhót.

Trình Dao Dao không ưng nhà nào cả: “Cua nhà ông lão lần trước tốt nhất.”

Mạn Thư không nhìn ra sự khác biệt: “Tôi thấy cua hai nhà trước cũng được, giá cả phù hợp!”

Trình Dao Dao sờ cằm như ông cụ: “Tiền nào của nấy, chất lượng tốt, cua cái nhiều gạch sẽ làm món ăn ngon hơn!”

Mấy ngày này Trình Dao Dao rảnh rỗi sẽ đến nhà ăn làm ít đồ ăn, Mạnh Thư cũng được nếm thử rất nhiều, cô bội phục sát đất tài nấu ăn của Trình Dao Dao, đương nhiên cô sẽ tin tưởng Trình Dao Dao. Hai người đi tìm một vòng nữa nhưng vẫn không thấy ông lão kia, Trình Dao Dao không thể làm gì khác hơn: “Quay lại xem cua nhà vừa rồi đi, cua nhà đấy cũng được.”

Vừa rồi có một người chèo thuyền bán cua nhưng không to lắm, chỉ 5 mao một cân, rất rẻ. Hai người đang muốn quay về, bỗng nhiên vạt áo của Trình Dao Dao bị giật giật.

“Làm gì vậy!” Trình Dao Dao giật mình kêu lên.

Mạnh Thư cũng vội vàng kéo Trình Dao Dao ra phía sau: “Ai dám giở trò lưu manh?”

Trình Dao Dao nhìn lại, sau lưng không có ai cả. Tiếng nói trẻ con vang lên: “Em không giở trò lưu manh…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-501.html.]

Trình Dao Dao nhìn xuống, có một bé trai đang ngửa đầu nhìn mình. Đứa bé này mặc áo bông dày, mặt mũi linh động, bé mập mặt đen, đây là cháu trai của ông lão lần trước.

Trình Dao Dao cười: “Là em à.”

Bé mập mặt đen kéo vạt áo của Trình Dao Dao: “Chị, chị muốn mua cua sao? Đến nhà em mua cua đi.”

Trình Dao Dao nói: “Em nghe trộm chúng ta nói chuyện.”

Bé mập mặt đen xua tay nói: “Em thấy các chị đi lại hai vòng xung quanh đây, các chị đang tìm ông em đúng không? Em nói rồi, cua nhà em ngon nhất, người ăn rồi sẽ quay lại mua nữa!”

Bé trai chỉ tầm 5,6 tuổi nhưng cực kỳ thông minh, miệng nhỏ nói rõ ràng. Trình Dao Dao và Mạnh Thư nhìn nhau, Mạnh Thư kinh ngạc cười to: “Trời ơi, em mới bao nhiêu tuổi mà đã biết làm  ăn ghê ha! Ông em đâu? Sao không thấy thuyền nhà em ở đây?”

Mắt Tiểu Hắc đảo lòng vòng, bé đi trước dẫn đường nói: “Ông em ở thuyền bên kia, hai chị đi theo em.”

Tiểu Hắc đi trước mấy bước, bé quay đầu dùng sức vẫy tay Trình Dao Dao: “Các chị đi theo em!”

Mạnh Thư nhỏ giọng nói với Trình Dao Dao: “Mắt tiểu quỷ này xoay chuyển không ngừng, nhất định có chuyện gì đó.”

Trình Dao Dao cảm thấy hứng thú nói: “Chúng ta đi xem thử. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người.”

Tiểu Hắc vừa đi vừa quay đầu nhìn, bé sợ hai người Trình Dao Dao không đi theo, miệng bé ngọt ngào nói chuyện với Trình Dao Dao, còn giới thiệu tên của mình, bé tên là A Phúc.

Trình Dao Dao vuốt đầu A Phúc cười nói: “Em không giống A Phúc lớn gì cả nhỉ?”

Loading...