Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 495: Nhặt vàng
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:13:16
Lượt xem: 92
Trình Dao Dao bị dọa, tim đập thình thịch nhưng vẫn không có ai dỗ. Cô tức giậm chân, sau đó dùng sức ném ốc đồng vào lưng Tạ Tam. Ốc đồng bị phơi khô rất nhẹ, nó đập vào áo khoác của Tạ Tam rồi rơi xuống lăn trên đất. Đúng lúc Tạ Tam lùi lại đạp vỡ.
Trình Dao Dao mượn cơ hội cáu giận: “Anh giẫm hỏng đồ của em rồi, anh phải đền cho em!”
Tạ Tam nhìn dưới chân, khóe môi cong lên: “Đền em cái gì?”
Đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao giống như nhìn một con mèo con khóc lóc om sòm, ánh mắt hắn nghiền ngẫm. Mặt Trình Dao Dao nóng bừng, tâm tư nhỏ của mình bị vạch trần trong đôi mắt của Tạ Tam. Cũng may trời chiều che khuất gương mặt đỏ bừng của cô, cô hất cằm nói: “Đền em một thỏi vàng.”
“Muốn cái này sao?” Tạ Tam giơ thỏi vàng trong tay lên.
Đó là vàng thời cổ được truyền thừa xuống, kỹ thuật đúc vàng kém, một thỏi hai cân, nặng trĩu sáng loáng. Thỏi vàng c.h.ế.t tiệt, sao lại đẹp như vậy!
Trình Dao Dao thẳng thắn giơ tay ra: “Cho em!”
Tạ Tam nắm chặt thỏi vàng, thoải mái nói: “Đây là tiền vốn của vợ anh.”
“…” Trình Dao Dao lập tức sửng sốt, đôi mắt hoa đào ngập nước, nhìn ngốc nghếch.
Tạ Tam nói tiếp: “Đáng tiếc em muốn chia tay với anh.”
Trình Dao Dao tức giận thành con cá nóc!
Tạ Tam quay đầu tìm tiếp, lưu lại nửa bên mặt hoàn hảo cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao vất vả hồi máu, cô muốn đi lên mắng hắn, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy ánh sáng màu vàng.
Bên cạnh khối đá có đồ gì đấy màu vàng óng ánh, không phải vàng thì là gì?
Trình Dao Dao lén nhìn Tạ Tam đang chăm chú tìm kiếm, trong lòng cô vui mừng. Cô giả bộ lơ đãng đi thong thả về phía trước, mũi chân chậm rãi lấy thỏi vàng ra.
Màu vàng sáng lấp lánh lộ ra dưới đáy viên đá, là vàng! Trình Dao Dao vui vẻ định nhặt thỏi vàng lên, đột nhiên Tạ Tam quay đầu lại. Trình Dao Dao vội vàng giẫm lên vàng, động tác mạnh mẽ suýt nữa trẹo cả chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-495-nhat-vang.html.]
Tạ Tam híp mắt nhìn sang, hắn ngồi dậy nói: “Sao vậy?”
Hai tay Trình Dao Dao khoanh trước ngực, mắt nhìn đông nhìn tây nói: “Sao cái gì?”
Tạ Tam không để đến cô nữa, quay đầu tìm vàng.
Trình Dao Dao xê chân, lén lút cúi xuống.
Phía sau có tiếng nói: “Có rắn.”
“A! Rắn ở đâu?!” Cả người Trình Dao Dao run rẩy, cô nhắm chặt mắt nhảy loạn.
Tạ Tam im lặng không nói. Chờ Trình Dao Dao phản ứng kịp, dòng sông khô cạn không có côn trùng thì có rắn ở đâu ra? Chỉ có một thỏi vàng thôi.
Trình Dao Dao hô to gọi nhỏ: “Trời ơi, chỗ này có vàng!”
Mặt Trình Dao Dao viết rõ sự ngạc nhiên và gian xảo, cô xoay người nhặt vàng lên, thân váy dán vào đường cong mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế.
Trình Dao Dao giơ thỏi vàng nặng trĩu kia lên, cô xoay người lại lập tức đụng vào lồng n.g.ự.c nóng hổi: “Làm gì vậy?”
Cô bị đụng vào hơi đau, Trình Dao Dao tức giận ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt, ánh nắng như lửa rơi vào bên trong đôi mắt hẹp dài kia.
…
Ánh nắng nóng bừng đốt cháy nửa bầu trời, hành lang gấp khúc ở lâm viên Tô Châu được bao phủ ánh sáng mờ nhạt. Cô gái mặc sườn xám thêu hoa trắng và sĩ quan cao ráo hẹn gặp nhau trong ngõ hẹp, cô sợ hãi lùi về sau.
“Không đúng!” Đạo diễn Vinh nói: “Dao Dao, bây giờ hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt, cô lùi về sau vì thẹn thùng không phải sợ hãi! Diễn lại lần nữa!”
Hai người đứng vào vị trí, đóng lại cảnh vừa xong. Lần này, Mạnh Duệ còn chưa khoác tay lên vai cô, Trình Dao Dao theo bản năng hất tay hắn ra, chưa nói được một nửa lời thoại đã hoảng hốt rồi.