Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 494
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:12:51
Lượt xem: 54
Trình Dao Dao khóc đến mức đầu óc quay cuồng, hận không thể chui xuống đất thoát khỏi tình huống xấu hổ này, có ai đang nói chia tay lại nấc không? Lúc Trình Dao Dao khóc muốn ngất đi, cuối cùng Tạ Tam bước về phía trước ôm cô vào lòng.
Trình Dao Dao muốn cào hắn, nhưng khóc hết hơi, chân tay mềm nhũn, hắn dễ dàng tránh được, cô chỉ cào nhẹ vào cằm hắn.
Tạ Tam vỗ lưng cô: “Lúc nấc phải nín thở.”
Trình Dao Dao không nín thở được, cô nghẹn ngào khóc không ngừng, còn nấc liên tục. Tạ Tam nhớ một lần Cường Cường uống sữa cũng bị nấc, sau đó nó co lại nằm trên đất, âm thanh nấc nho nhỏ, rất thú vị. Nhưng Cường Cường tức giận chỉ có thể cào hắn, nó không dám cào Trình Dao Dao.
Mặt Trình Dao Dao trắng bệch, trên mặt dính đầy nước mắt. Cô khóc rất thảm, thực sự làm người ta muốn bắt nạt cô.
Mặt Tạ Tam mơ hồ không rõ, bên tai Trình Dao Dao nghe thấy tiếng khóc và tiếng nấc của mình, cô còn nghe thấy tiếng thở dài của Tạ Tam.
Mặt cô được nâng lên, hắn dịu dàng nói: “Anh dạy em.”
Dưới sự giúp đỡ của Tạ Tam, Trình Dao Dao không thể hô hấp một lúc lâu, trước mắt mơ hồ, đến khi Tạ Tam ôm cô ngồi trên cầu, cô mới dần dần bình tĩnh lại. Trình Dao Dao mềm nhũn dựa vào vai Tạ Tam, cô phát hiện mình không bị nấc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-494.html.]
Trình Dao Dao chóng mặt, trong lúc nhất thời không nhớ chuyện vừa xảy ra. Cô còn chưa kịp vui vẻ chia sẻ điều này với Tạ Tam thì nghe thấy Tạ Tam nói: “Chia tay rồi mà còn ôm anh sao?”
Sông và cầu là mạch m.á.u của tòa thành cổ này, con sông chảy xuôi theo từng năm, nó chứng kiến biến động lịch sử. Không biết vì nguyên nhân gì mà con sông này lại khô cạn, cây cầu cũng bị bỏ hoang, lãng quên.
Nơi này là vùng hoang vu, bầu trời buổi chiều tăng thêm chút u ám. Dòng sông khô cạn rạn nứt, bên trên chất đầy cành khô và vỏ ốc.
Tạ Tam chậm rãi đi qua đi lại trên dòng sông tìm từng thỏi vàng bị rơi rồi nhặt lên.
Trời chiều chiếu xuống gương mặt đẹp trai của hắn, vẻ mặt hắn tự nhiên, vết cào vừa mới ra lò tăng thêm chút vô lại trên mặt hắn.
Trình Dao Dao không khóc nữa, cô còn nhặt được vỏ ốc đồng rất to, cô nhắm mắt theo sau Tạ Tam. Trình Dao Dao cố ý duy trì khoảng cách “vừa đủ”, dù sao cô mới cào Tạ Tam, hơn nữa hai người còn đang chia tay.
Trong một bụi cỏ khô cách đó không xa có một con chim rừng ngượng ngùng bay ra, Tạ Tam lập tức quay đầu nhìn.
Trình Dao Dao cũng bị dọa, cô vội chạy về phía Tạ Tam. Tạ Tam không lên tiếng, quay đầu tiếp tục tìm kiếm. Trời chiều màu vàng chiếu xuống dòng sông giống như hòa vàng và dòng sông lại là một, rất khó để phân biệt. Ánh sáng màu vàng lóe lên trong khe hở, Tạ Tam nhặt được một thỏi nữa. Trời sắp tối rồi, nhất định phải tìm được hết số vàng còn lại.