Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 492
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:11:37
Lượt xem: 87
Hoàng Lục nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Tạ Tam, không hắn đang sợ hãi hay lo lắng, cả người run rẩy.
Tôi Châu có rất nhiều ngõ hẻm uốn lượn kéo dài, xe đạp đi qua nền đất lát gạch xanh kêu lộc cộc. Tạ Tam đèo Trình Dao Dao rời xa con đường vừa rồi, đi thẳng đến bến đò gần cây cầu ở phụ cận mới dừng lại.
Cây cầu kia tương đối vắng vẻ, lòng sông đã khô cạn, bên cạnh cây cầu có một cây liễu trụi lủi vươn ra phía cây cầu cũ và mấy tòa nhà gần đấy, phong cảnh thú vị, hàm súc. Tạ Tam chống xe, sau đó xoay người đỡ Trình Dao Dao xuống.
Trình Dao Dao tùy ý để Tạ Tam ôm cô xuống, yên lặng không nói gì. Tạ Tam nhẹ nhàng gọi: “Em Dao Dao?”
Ánh mắt Trình Dao Dao lay động, ngước mắt nhìn Tạ Tam, cuối cùng cung có phản ứng.
Lúc này Tạ Tam mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bị dọa sợ rồi phải không?”
Trình Dao Dao lắc đầu cô sờ mặt Tạ Tam, dấu vết bàn tay ẩn hiện: “Đau không?”
Vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì tới Tạ Tam, nhưng Trình Dao Dao động vào, ngược lại có cảm giác ngọt ngào. Tạ Tam mỉm cười: “Không đau, em Dao Dao không dùng sức.”
“Ba!” Trình Dao Dao không nói hai lời tát một phát.
Trình Dao Dao tát không lưu tình, đánh thẳng vào má trái Tạ Tam. Trong miệng Tạ Tam có mùi m.á.u tươi nhàn nhạt, nhưng hắn không biết vì sao Trình Dao Dao tức giận. Hắn nhấp môi, chờ Trình Dao Dao nổi giận.
Lúc Trình Dao Dao lấy túi đồ từ trong túi ra, hắn kinh ngạc: “Sao em lại cầm nó?”
Trình Dao Dao tức giận: “Em thấy anh lén lút nhét một túi đồ vào góc bàn, thừa dịp mọi người không chú ý, em lấy ra. Anh nói cho em biết, đây là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-492.html.]
Quai hàm Tạ Tam kéo căng, ánh mắt nhìn Trình Dao Dao không hối hận chút nào: “Em Dao Dao đưa nó cho anh.”
Túi đồ được xếp ngăn nắp, nặng trĩu. Trình Dao Dao xé rách túi bên ngoài, giấy da trâu vừa dày vừa mềm, chỉ xé nhẹ đã lộ ra một góc vàng chói mắt.
Trình Dao Dao giơ cái túi lên trước mặt Tạ Tam nói: “Anh đồng ý với em sẽ không được vào thứ này mà!”
Tạ Tam nói: “Anh muốn cho em cuộc sống tốt hơn.”
“Em không thèm!” Trình Dao Dao tức giận nói: “Anh làm em chờ đợi trong nỗi lo sợ, đây là cuộc sống tốt đẹp mà anh nói sao?!”
Trình Dao Dao bật thốt ra, cô thấy ánh mắt cứng ngắc của Tạ Tam.
Mặt Tạ Tam khó đoán, lặp lại câu của cô: “Không thèm?”
Gió lạnh thổi từ đầu cầu tới, Trình Dao Dao ảo não vì lời nói của mình, nhưng cô không chịu cúi đầu, nói: “Anh biết nhưng người kia không có ý tốt, họ nhét thứ này lên người anh. Nếu bị bắt, nhiều vàng như vậy đủ anh ngồi trong tù cả đời.
Tạ Tam nghiêm túc: “Em không tin anh?”
“Em tin anh.” Trình Dao Dao kiềm chế sự tức giận, nói: “Nhưng em không muốn anh động vào vàng nữa!”
Trình Dao Dao hận bản thân mình sơ ý, chủ quan. Rõ ràng trong sách đã viết, Tạ Tam làm giàu bằng con đường đầu cơ trục lợi sẽ gây ra chuyện. Dạo này Tạ Tam mang về rất nhiều tiền, cô còn tưởng Tạ Tam kiếm được dựa vào việc vận chuyển hàng hóa.
Cô bán đồ ăn mùa hè cũng chỉ kiếm được gần 100 đồng. Vận chuyển hàng, dược liệu có thể kiếm bao nhiêu? Công việc này có thể kiếm nhiều tiền hơn vàng sao?
Từ lúc hai người quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên Tạ Tam không nghe theo Trình Dao Dao: “Đây là con đường của anh.”