Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 478
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:03:37
Lượt xem: 86
Vẫn là nữ thứ số ba Đinh Linh biết điều: “Chúng tôi không đúng, Dao Dao, cô đừng so đo với chúng tôi.”
Lúc này Trình Dao Dao mới bỏ qua, đi vài bước, bỗng nhiên cô mở túi lấy một cái áo len trắng ra: “Cái gì mà đồ quê mùa, tìm khắp tủ quần áo của cô xem có thể mang ra được cái áo đẹp như vậy không?”
Áo len trắng như tuyết, chất liệu làm bằng lông dê, hoa văn đan chéo rất đẹp. Cô gái nào cũng thích quần áo đẹp, mấy cô nhìn chằm chằm không rời nổi mắt.
Lưu Duyệt càng câm nín. Cô vừa mua một cái áo len ở bách hóa mặc đi xung quanh khoác lác mấy ngày, nhưng so sánh với cái áo này, áo của cô trông như hàng vỉa hè vậy.
Đinh Linh không nhịn được hỏi: “Cô mua áo len này ở đâu vậy?”
“Bà nội đan cho tôi đấy! Không mua được đâu!” Trình Dao Dao cất áo len quý giá vào trong túi, lúc này mới rời đi, bóng lưng cao ngạo như con thiên nga.
Đợi cô đi xa, Lưu Duyệt lập tức nói với người bên cạnh: “Nhìn cô ta kiêu ngạo kìa, không phải chỉ ỷ vào đạo diễn cho cô ta chỗ dựa thôi sao!”
Sắc mặt của mấy cô gái khác kỳ quái: “Sao cô không nói trước mặt cô ấy?”
“Nếu không phải cô nói câu “đồ nhà quê” thì chuyện đã không phiền phức như này rồi.”
Vừa rồi các cô thấy rõ, Trình Dao Dao không muốn để ý tới bọn họ, là Lưu Duyệt cố ý khiêu khích. Trình Dao Dao là nữ chính, còn được đạo diễn coi trọng, gây chuyện với Trình Dao Dao không có chỗ tốt nào đối với các cô. Nghĩ như vậy, mấy người không để ý tới Lưu Duyệt nữa, họ tự tách ra đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-478.html.]
Trong ký túc xá nhỏ, Trình Dao Dao nằm trên giường đắp chăn bông màu trắng cũng không chống chống nổi đêm đông rét lạnh ở Tô Châu. May mà cô có một tấm thảm nhung, cô nằm trên tấm thảm nhung, quấn chặt chăn bông, không biết là tấm thảm nhung có tác dụng hay hút dương khí no đủ, đêm nay cô ngủ rất ngon.
Ánh nắng ban mai sáng rỡ, trên đường lớn ngoài đoàn làm phim có tiếng chuông xe đạp vang lên, áo khoác của Tạ Tam bị gió thổi bay phấp phới.
Tạ Tam bóp phanh xe, chân dài chống trên đất: “Cháu chào ông.”
Ông lão gác cổng cười nhe răng, vui tươi hớn hở nói: “Tiểu Tạ, cháu đến sớm vậy. Dao Dao còn đang ngủ.”
Trình Dao Dao thích nằm ỳ trên giường, cả đoàn làm phim đều biết. Tạ Tam mỉm cười: “Cháu đợi em ấy.”
Đạo diễn đã nói trước với ông lão gác cổng, ông để Tạ Tam đi vào. Ngôi nhà cạnh bờ hồ và núi giả được bao phủ bên trong sương mù, vườn hoa ướt sũng, bên trên ngọn cỏ dính giọt sương ban mai, không khí vào sáng sớm ướt át mát lạnh xen lẫn mùi thơm của hoa làm tinh thần mọi người thoải mái hơn.
Dưới ký túc xá nữ đã có người đi đi lại lại, người thì rửa mặt, người thì tập thể dục. Tạ Tam đứng xa xa dưới gốc cây ngô đồng chờ cô, hắn nhìn không chớp mắt.
Mấy cô gái cũng nhìn trộm hắn, nhóm diễn viên nữ châu đầu ghé tai: “Đó là ai vậy? Người ở đoàn làm phim bên cạnh sao?”
Gương mặt Tạ Tam rất đẹp, hắn mặc một cái áo khoác mới, vai rộng chân dài, mặt lạnh lùng nhìn về một phía, đây là sức hấp dẫn làm mấy cô gái đỏ mặt.
Mấy cô gái xinh đẹp đi lại xung quanh nhưng hắn không để ý. Mấy cô giả vờ chạy bộ hoặc đi ngang qua trước mặt hắn, sau khi đi qua thì kích động giậm chân: “Thấy rồi, thấy rồi! Đẹp trai lắm!”
Người biết chuyện không lưu tình đ.â.m thủng mơ tưởng của các cô: “Đừng nhìn nữa, đấy là người yêu của Trình Dao Dao đó!”