Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 476
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:02:29
Lượt xem: 67
Cuối cùng Trình Dao Dao cũng quay xong cảnh bên bờ hồ, chân trời buổi chiều đã chuyển sang màu đỏ như lửa.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Được rồi, cuối cùng cũng xong! Buổi tối có thể quay trong phòng!”
Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, Trình Dao Dao ôm bó hoa quế đứng tại chỗ nhìn Tạ Tam đang nhanh chân chạy tới chỗ mình, cô nhảy cẫng lên gọi: “Tạ Tam!”
Áo khoác ấm áp khoác lên người, bó hoa quế trong n.g.ự.c cũng bị lấy đi, Tạ Tam nhìn cô: “Lạnh không?”
“Lạnh.” Trình Dao Dao nhẹ gật đầu, bỗng nhiên mũi chua chua. Cô mặc áo và váy mỏng manh, còn phải ôm bó hoa quế đầy nước, dĩ nhiên lạnh rồi.
Tạ Tam mặc áo khoác cho cô, nói: “Anh xin nghỉ cho em rồi, ngày mai có thể dẫn em ra ngoài chơi.”
Trình Dao Dao nói: “Hôm nay thì sao?”
Nắng chiều phản chiếu ánh mắt của Tạ Tam, nóng như lửa: “Hôm nay muộn rồi.”
Trình Dao Dao trông mong nhìn hắn: “Vậy tối nay anh ở đâu?”
“Anh ở nhà trọ gần bến đò.” Tạ Tam nở nụ cười: “Sáng sớm ngày mai anh đến đón em.”
Trình Dao Dao lưu luyến không rời nói: “Tối nay em không thể ở cùng anh sao?”
Tạ Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhanh chóng nhìn bốn phía. Mọi người đang vội vàng thu dọn đồ đạc, ồn ào, không ai chú ý đến hai người họ.
Giọng nói của Tạ Tam khàn khàn: “Em biết mình đang nói cái gì không! Hiểu chuyện một chút!”
Trình Dao Dao vô tội nói: “Em nói cái gì? Buổi tối em chỉ muốn đi chơi với anh thôi, anh nghĩ cái gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-476.html.]
“…” Tạ Tam nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở: “Tối nay không được, đoàn làm phim có nhiều người nhìn như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em.”
Bên trong đoàn làm phim có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, Tạ Tam và Trình Dao Dao ở cùng nhau, những người khác sẽ ở ngoài sáng trong tối nhìn bọn họ. Nếu tối nay Trình Dao Dao đi cả đêm không về, không chừng bọn họ sẽ truyền ra lời gì đấy.
Trình Dao Dao mệt mỏi gật đầu: “Dù sao buổi tối em vẫn phải đóng phim.”
Bỗng nhiên Tạ Tam nói: “Đưa giày của em cho anh.”
Trình Dao Dao nghi hoặc nhì nhắn: “Sao?”
Ánh nắng quét sạch màu sắc đỏ như lửa, đám mây nổi lên màu xanh sẫm. Trình Dao Dao ăn xong cơm tối, sau đó chạy đến lan can sắt ở cổng chính nằm sấp xuống.
Tạ Tam cho ông lão gác cổng một bao thuốc lá, ông cười ha hả nói với Trình Dao Dao: “Tiểu Tạ đến ông sẽ gọi cháu!”
Trình Dao Dao trông mong nhìn bên ngoài, nói: “Dù sao cháu ăn no rồi cũng không có chuyện gì làm, cháu chờ anh ấy.”
Ông lão gác cổng lắc đầu: “Người trẻ tuổi.”
Bầu trời dần dần tối, một chiếc xe đạp Phượng Hoàng đi đến gần. Áo khoác của Tạ Tam bị gió thổi phồng lên, tóc ngắn lộn xộn. Xe đạp đi thẳng đến cửa chính, chân dài chống xe, xe đạp dừng ngay ở cửa ra vào.
Tạ Tam không kịp thở, lấy túi đồ phía sau xe đưa cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao mở ra xem, là giày da của cô: “Dạ?”
Tạ Tam lau mồ hôi trên trán, hai mắt sáng ngời: “Đế giày đã được mài kỹ, sẽ không bị trượt chân nữa.”
(Đế giày được mài thô tạo độ ma sát, giảm sự trơn trượt của đế giày.)