Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 472: Bón cơm cho em ăn

Cập nhật lúc: 2024-09-02 08:54:01
Lượt xem: 90

Tạ Tam nói xong liền cúi đầu ăn tiếp, Trình Dao Dao còn đang suy nghĩ: “Tiêu hao? Tiêu hao cái gì?”

“Ăn ngon lắm.” Tạ Tam ăn sạch bát mì: “Còn nữa không?”

Trình Dao Dao lập tức vui vẻ nói: “Còn! Chờ em chút!”

Kỹ thuật nấu ăn của Trình Dao Dao  rất tốt, Tạ Tam ăn liên tục. Đây là món mì ngon nhất mà hắn từng ăn. Bát mì nóng hổi để trước mặt Tạ Tam, Trình Dao Dao lấy thêm hai thìa dầu cua để lên trên, đổ thêm ít mắm tôm: “Loại mắm tôm này phải đợi đến mùa tôm mua về làm, rửa sạch tôm sau đó ngâm trong nước mắm, ăn ngon hơn nước tương phổ thông nhiều. Em dùng cách làm dầu cua đổi với ông ấy nhưng ông ấy cũng không chịu.”

Tạ Tam trộn đều mì, dầu cua hòa tan, thơm nức mũi: “Em Dao Dao tự làm?”

“Anh có thể nếm được sao?” Trình Dao Dao khen ngợi nói: “Em cứ nghĩ anh ăn cái gì cũng giống như trâu gặm hoa mẫu đơn vậy, ăn một hơi hết sạch.”

Quảng cáo

Report this ad

“…” Tạ Tam trộn xong đặt bát mì trước mặt Trình Dao Dao, thuận tay cầm bát mì hơi nguội của Trình Dao Dao: “Đang còn nóng ăn đi.”

“Nóng quá.” Trình Dao Dao buồn bực nhìn hơi nóng bốc lên, không có cách nào ăn.

Tạ Tam nói: “Muốn anh bón em không?”

Trình Dao Dao nâng cằm nhỏ, yếu ớt nói: “Anh nhất định muốn bón em, em cũng không ngại đâu.”

Tạ Tam gắp một đũa mì giơ lên: “Muốn ăn thì tự qua đây ăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-472-bon-com-cho-em-an.html.]

Trình Dao Dao quỳ gối trên ghế thò người qua bàn, há mồm: “A — ”

Trình Dao Dao không ăn được gì, còn bị Tạ Tam hôn một cái, phát ra tiếng “ Bẹp”. Tạ Tam được lợi còn nghiêm túc nói: “Em Dao Dao mấy tuổi rồi còn muốn bón cơm?”

“…” Trình Dao Dao xị mặt ngồi cạnh góc bàn cách xa Tạ Tam. Còn để ý đến Tạ Tam nữa thì cô là đồ ngu!

Tạ Tam nhìn bộ dáng cô tức giận ăn mì, khẩu vị cực kỳ ngon. Dầu cua rất ngon, gạch cua cho vào miệng có thể cảm nhận được mùi vị dầu mỡ thơm nức, chỉ có Trình Dao Dao mới làm ra được món ăn ngon như này. Hắn ăn hết bát mì trắng mềm dẻo, nóng hổi, trong bụng ấm áp no căng.

Trình Dao Dao không vui vẻ như vậy, Tạ Tam đáng ghét còn chưa dỗ cô! Cô chọc chọc bát mì ăn từng sợi, ăn một lúc lâu cũng không được bao nhiêu.

Bỗng nhiên đôi đũa trong tay bị lấy mất, Trình Dao Dao không ngẩng đầu lên: “Phiền phức! Đi ra!”

“Em vẫn luôn ăn cơm kiểu này ở đoàn làm phim à?” Tạ Tam kéo ghế ngồi trước mặt Trình Dao Dao, nghiêm túc nhìn cô: “Thể nào gầy đi nhiều.”

Trình Dao Dao vui vẻ thẳng lưng lên: “Em thực sự gầy rồi sao? … Anh dám trừng em!”

“Không có.” Tạ Tam trộn mì trong bát, gắp một đũa thổi nguội: “Không nóng, anh bón em ăn.”

Trình Dao Dao không tin nhìn Tạ Tam: “Em không cần anh bón cho em.”

Tạ Tam cuốn mì sợi quanh đầu đũa, sau đó đưa đến miệng Trình Dao Dao: “Lần này không đùa em nữa, ngoan.”

Trình Dao Dao thử há mồm, mì được cho vào miệng. Trình Dao Dao im lặng, tướng ăn của cô nhã nhặn, ngậm miệng, quai hàm chuyển động rồi nuốt xuống. Tạ Tam buồn cười nói: “Cường Cường còn ăn nhiều hơn em.”

Trình Dao Dao từ từ nhai, nuốt xuống mới nói: “Cường Cường không phải mèo, nó là lợn.”

Tạ Tam gắp cho cô thêm một miếng nữa: “Em Dao Dao là mèo.”

Loading...