Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-09-02 08:52:39
Lượt xem: 85
Khóe môi Tạ Tam nở nụ cười: “Em muốn nấu cơm cho anh ăn?”
Trình Dao Dao không quay đầu nói: “Anh cũng không phải chưa từng ăn qua.”
Tạ Tam đi tới, ôm lấy cô từ phía sau: “Em Dao Dao mệt mỏi, để anh nấu cho.”
“Anh bớt bớt đi!” Trình Dao Dao dùng củi chỏ đẩy hắn. Dù Tạ Tam nói nhiều lời ngon ngọt, cô cũng không để hắn đạt được lần nữa!
Hai người dựa vào nhau, Tạ Tam có ý đồ thò tay vào trong áo Trình Dao Dao, cuối cùng bị đầu Trình Dao Dao đập vào cằm.
“…” Tạ Tam che cằm run run, hắn yên lặng quay về ngồi cạnh bàn: “Em Dao Dao ăn củ ấu không? Anh bóc cho em.”
Trình Dao Dao cảm thấy yên tĩnh rồi. Hôm nay ông Lý không mua đồ ăn, tìm tới tìm lui chỉ có một ít hành tây và cà rốt, còn có hai cân mì sợi. Trình Dao Dao nhìn dầu cua vàng óng, có chủ ý.
Nước trong nồi sôi ùng ục, cho mì sợi vào trong nồi, sôi một lúc thì vớt ra để vào bát. Trình Dao Dao bê hai bát mì để lên bàn, bên trong miệng bị nhét vào một thứ lành lạnh.
Cắn một cái, trong miệng đầy mùi củ ấu.
Trình Dao Dao nuốt củ ấu, tức giận nói Tạ Tam: “Chuẩn bị ăn cơm rồi anh còn cho em ăn củ ấu. Em muốn mách bà nội.”
Tạ Tam vứt vỏ củ ấu trên tay đi, lấy hai đôi đũa, để một đôi vào tay Trình Dao Dao. Hai người ngồi đối diện nhau.
Mì Tô Châu nổi danh nhất, sợi mì trắng mịn, mềm dai. Nhưng bát mì trước mặt không cho thêm gia vị gì thì có mùi vị gì? Tạ Tam nhìn bát mì trắng bóc, gắp một đũa ăn.
Trình Dao Dao ngăn hắn lại, cười nói: “Anh đói đến ngốc luôn rồi à? Mì trắng không có gia vị cũng muốn ăn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-471.html.]
Tạ Tam ngừng đũa, ăn cũng không được mà không ăn cũng không được, ánh mắt có ý hỏi thăm, bộ dáng ngoan ngoãn.
Trình Dao Dao mở bình dầu cua ra. Thời tiết lạnh, dầu cua đã đông lại thành thể rắn màu vàng cam, nhìn cực kỳ mê người. Trình Dao Dao hào phóng múc hai muôi to để lên bát mì.
Hóa ra không phải muốn làm khó dễ mình. Đối diện với ánh mắt đắc ý của Trình Dao Dao, Tạ Tam không ngại học hỏi người dưới: “Đây là gì vậy?”
“Dầu cua.”
Dầu cua màu vàng cam để trên bát mì nóng hổi dần dần mềm nhũn, hòa tan. Trộn đều mì với dầu cua, sợi mì ngấm dầu cua chuyển sang màu vàng cam. Mùi cua tươi lập tức bay ra, kích thích tuyến nước bọt.
“Đúng rồi, không thể thiếu cái này!” Trình Dao Dao quen cửa quen nẻo mở một cái bình to, lấy một bình sứ nhỏ bên trong ra. Cô thần thần bí bí cười nói với Tạ Tam: “Ông Lý làm mắm tôm, đây là cách làm bí mật của nhà ông ấy, thơm lắm!”
Đổ một ít mắm tôm lên bát mì, mùi hương lập tức tăng thêm. Trình Dao Dao thúc giục: “Anh mau ăn đi, mì còn đang nóng ăn mới ngon.”
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm phản ứng của Tạ Tam. Hắn gặp mì cho vào miệng nhai nhai, sắc mặt không có biến hóa gì, sau đó lại gắp thêm một đũa to.
Trình Dao Dao cười cong mắt: “Tạ Tam, anh đói đến mức này rồi, có phải sáng sớm đã chạy đến tìm emm ngay cả cơm cũng không ăn đúng không?”
Tạ Tam ăn mì, tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời một câu: “Là do tiêu hao quá nhiều sức lực.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Tạ Tam: Muốn hôn sao? Hôn thế nào?
Dao Dao: Hôn kiểu môi lưỡi ý!
Anh Tạ Tam: Bây giờ hài lòng lắm, cực kỳ hài lòng.