Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-09-02 08:50:11
Lượt xem: 76
Trình Dao Dao nằm ngửa trên đống chăn, cô bị Tạ Tam Chiêu giữ chặt thì giở trò xấu nhăn mặt với Tạ Tam, bàn tay nhỏ cù nách hắn. Cơ bắp Tạ Tam lập tức căng chặt, hắn bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nhéo cổ tay Trình Dao Dao.
Đạo diễn nói: “Rất tốt! Hiệu quả này tốt lắm, vẩy ít nước lên lưng cậu ấy đi!”
“Thời tiết rất lạnh.” Trình Dao Dao không cho vẩy nước, cô bảo Tạ Tam chống đẩy mười mấy cái, cơ bắp Tạ Tam săn chắc, trên trán chảy mồ hôi, làn da màu lúa mì như được quét một lớp dầu ô liu.
Đạo diễn Vinh cười nói: “Được rồi. Bây giờ đóng cảnh làm tình, quay viễn cảnh.”
Lần này phải đóng thế nào, đạo diễn không nói nữa. Tạ Tam nhìn Trình Dao Dao, đôi mắt có ý hỏi thăm. Trình Dao Dao nhỏ giọng trêu hắn: “Không phải bình thường anh làm trò lưu manh lợi hại lắm sao?”
Tạ Tam chậm rãi tiêu hóa ý tứ của Trình Dao Dao, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên.
Trình Dao Dao đau đầu cảnh cáo hắn: “Đang quay phim đấy, anh thành thật chút đi! Dựa theo cảnh quay, không được chạm vào em!”
Tạ Tam có lòng nhiệt tình và thiên phú ở phương diện này tốt hơn Trình Dao Dao nhiều. Hắn cởi móc treo màn, màn đỏ rơi xuống.
Màn che rơi tầng tầng lớp lớp ngăn cách mọi thứ xung quanh. Ánh nắng bị màn đỏ ngăn lại ở bên ngoài, lưu động xung quanh chiếc giường này.
Tạ Tam nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, ánh mắt miêu tả gương mặt xinh đẹp của cô. Một ngày không gặp như cách ba thu. Một tháng không gặp, hai người nhìn nhau, trái tim đều đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-467.html.]
Khí hậu ở Tô Châu nuôi người, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mơ màng như chứa nước Giang Nam, da thịt mịn màng trắng nõn, giống như chỉ cần chạm vào cũng có thể véo ra nước.
Trình Dao Dao nhẹ nhàng đẩy hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng ngây ngốc. Đang quay đấy, anh động một chút đi.”
Tạ Tam thấp giọng gọi cô: “Em Dao Dao.”
Tiếng nói từ tính khàn khàn bao hàm cưng chiều và tình dục. Nghe thấy tiếng gọi này, ngón chân Trình Dao Dao siết chặt, thầm hận mình không có tiền đồ.
Cảnh giả tình thật, cảnh bên trong cảnh bên ngoài không thể phân rõ được nữa. Nóc giường điêu khắc đôi mẫu đơn trải qua 100 năm lại chào đón một đôi trẻ hữu tình.
Đạo diễn Vinh dần dần không chỉ dẫn nữa, máy quay chuyển động chầm chậm thu lại cảnh phim.
Trình Dao Dao bị Tạ Tam đè chặt, ngoài trừ mái tóc đen nhánh và đôi tay nhỏ, cả người cô không động đậy được. Ống kính tập chung quay bóng lưng của Tạ Tam.
Hơn nửa ngày, bàn chân nhỏ nhắn của Trình Dao Dao duỗi ra khỏi màn, đạo diễn vội vàng quay gần, quay đặc tả.
Lưng màu lúa mì nhấp nhô, rèm cửa bị gió thổi bay lên, ánh nắng chiếu vào bóng lưng của Tạ Tam và gương mặt của Trình Dao Dao. Hai người vẫn duy trì khoảng cách từ đầu đến cuối, nhưng không khí ướt át bay vào mặt làm đạo diễn và thợ quay phim đỏ mặt.
Máy quay chuyển động không ngừng, không có ai hô dừng lại.