Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 465: Mượn góc quay
Cập nhật lúc: 2024-09-02 08:49:46
Lượt xem: 110
Đạo diễn thân thiết vỗ vai Tạ Tam: “Tạ Tam, đến thăm Dao Dao sao? Tôi còn đang buồn bực về chuyện dáng người của Mạnh Duệ, không tìm được thế thân thích hợp. Đúng lúc anh đến đây!”
“Thế thân?” Tạ Tam hỏi lại. Hắn không hiểu gì cả, bình tĩnh quan sát.
Trình Dao Dao nhỏ giọng giải thích cho hắn: “Có một cảnh quay thân mật, cần quay bóng lưng của nam chính, đạo diễn muốn anh diễn thay đoạn bóng lưng của Mạnh Duệ.”
Nghe nói phải diễn thay cho Mạnh Duệ, Tạ Tam nhíu mày. Trình Dao Dao nói với đạo diễn Vinh: “Đạo diễn, Tạ Tam không có kinh nghiệm.”
Mạnh Duệ không khách khí: “Đây là quân nhân chuyên nghiệp, thân hình của anh ta đóng quân nhân thế nào được!”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm người hắn như nhìn một con gà luộc trắng bóc. Mặt Mạnh Duệ đỏ bừng, nhưng hắn không cam lòng nhường điều tốt này cho Tạ Tam: “Vậy cũng không thể để anh ta đóng cùng Dao Dao!”
Một câu nhắc nhở Tạ Tam. Tạ Tam hỏi Trình Dao Dao: “Quay phim với em?”
“Vâng.” Trình Dao Dao cẩn thận gật đầu: “Chỉ mượn góc quay thôi!”
Tạ Tam đồng ý, nói với đạo diễn: “Phải làm như thế nào?”
Trình Dao Dao ngoài ý muốn nhìn Tạ Tam. Tạ Tam đồng ý làm thế thân đóng phim? Sự hi sinh này quá lớn rồi, Trình Dao Dao không vui, nhỏ giọng giật dây hắn: “Phải cởi áo ra quay, sẽ bị người ta nhìn thấy hết.”
“Dao Dao, cô đi sang bên cạnh đi! Đạo diễn Vinh đuổi Trình Dao Dao ra, lúc này Tạ Tam là quả tim của ông, ông vỗ vai hắn cười nói: “Mang trang phục đến đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-465-muon-goc-quay.html.]
Mạnh Thư và người chuẩn bị trang phục cầm một bộ quân trang đến khoa tay trên người Tạ Tam: “Mạnh Duệ mặc bộ này hơi rộng, anh mặc vừa đó. Cởi quần áo ra đi.”
“…” Trước mặt bao nhiêu người, Tạ Tam căng thẳng, bàn tay cứng đờ sờ cúc áo, ánh mắt nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cười trên nỗi đau của người khác: “Cởi đi, nhăn nhó như thế làm gì?”
Đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn về phía cô, động tác mạnh mẽ cởi áo khoác, sau đó cởi tiếp áo sơ mi, cuối cùng chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu trắng bó sát người. Ở niên đại này có một điểm đặc sắc, mặc áo sơ mi phải mặc thêm một cái áo ba lỗ bên trong.
Áo ba lỗ bó sát vào bờ vai rắn chắc, cơ bắp trên trên cánh tay nhô lên, vừa nhìn liền biết có rất nhiều sức lực. Trên làn da màu lúa mì của Tạ Tam có mấy vết thương cũ chồng chéo lên nhau, đạo diễn Vinh cảm thán: “Vết sẹo này tốt, đây mới là lưng của quân nhân chứ.”
Mạnh Thư cũng nói: “Màu da cũng tốt, không cần thêm phấn! Được rồi, thay bộ quần áo này đi!”
Trình Dao Dao muốn đi cùng thì bị đạo diễn Vinh gọi lại: “Dao Dao trang điểm lại đi, chuẩn bị đóng thử.”
Tạ Tam gật đầu, đi theo Mạnh Thư đến phòng thay quần áo ở bên cạnh.
Trình Dao Dao ngồi trên mép giường cầm gương nhỏ bôi son, chỉnh lại sườn xám. Cô vẫn không vui, nói với đạo diễn Vinh: “Tạ Tam chưa từng đóng phim, tý nữa thấy máy quay khẩn trương thì phải làm sao?”
Đạo diễn Vinh híp mắt cười: “Không quay thẳng mặt đâu. Hơn nữa, không phải cô không thích đóng cảnh này sao?”
Đạo diễn Vinh thấp giọng: “Chẳng lẽ cô muốn đóng cùng Mạnh Duệ?”
“Đương nhiên là không muốn!” Trình Dao Dao trả lời luôn. Vốn dĩ cô chỉ miễn cưỡng đồng ý đóng cảnh này, vừa rồi Mạnh Duệ chạm vào tóc thôi đã làm cả người cô khó chịu, sau đó còn phải đóng cảnh ôm nhau.