Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-09-02 00:37:21
Lượt xem: 66
Chuyện diễn viên nữ trong đoàn làm phim đánh nhau, đạo diễn Vinh thấy nhiều rồi. Không khí giữa Trình Dao Dao và Lưu Duyệt không thể lừa được ông, thấy đầu Lưu Duyệt dính đầy canh, mí mắt đạo diễn Vinh giật một phát.
Khóe môi Trình Dao Dao cong cong: “Đạo diễn, chuyện là…”
“Đạo diễn, tôi… tôi và Trình Dao Dao đang nói đùa thôi.” Lưu Duyệt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, dầu mỡ dính trên mũi vẫn đang chảy xuống.
Đạo diễn Vinh ho khan: “Đùa giỡn cũng phải có chừng mực! Sáng mai còn có cảnh quay, ăn xong về nghỉ ngơi đi!”
Đám người vội vàng giải tán.
Lưu Duyệt khóc sướt mướt được khuyên rời đi. Lúc đi qua trước mặt Trình Dao Dao, các cô đều bước nhanh hơn, sợ chậm một chút sẽ bị Trình Dao Dao đổ canh lên người. Trình Dao Dao ngửi thấy mùi trên người cô ta thì nhăn mũi. Phòng tắm dừng việc cung cấp nước nóng rồi, các cô không biết rửa sạch mùi vị trên người thế nào đây.
Trình Dao Dao xả giận xong, bước chân nhẹ nhàng về ký túc xá. Ký túc xá là một tòa lầu nhỏ đơn độc xây trong lâm viên, hình dáng phỏng theo kiểu cổ, trong phòng rất đơn giản. Một cái giường, một cái bàn và một cái giá đỡ để chậu rửa mặt.
Trình Dao Dao lấy nước ấm trong phích đổ vào chậu, do dự một lúc, cô cho thêm ít linh tuyền. Tạ Tam đã tới Tô Châu, cô cũng không cần phải dùng tiết kiệm nữa! Trình Dao Dao rửa mặt xong liền lăn vào trong chăn, mong chờ ngày hôm sau.
…
Lá khô rơi đầy sân yên lặng không có tiếng động. Buổi sáng mùa đông, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào hai người đang nằm trên giường ở trong phòng.
Trình Dao Dao bị kẹt giữa lông n.g.ự.c người đàn ông và giường. Cô nằm mềm nhũn trên giường nhìn người đàn ông, người đàn ông giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, cúi đầu xuống…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-462.html.]
Ống kính không quay mặt hai người. Mặt Trình Dao Dao không biểu tình, chỉ chờ cảnh này kết thúc. Mạnh Duệ và Trình Dao Dao đóng cùng nhau hơn một tháng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn mặt Trình Dao Dao ở khoảng cách gần như vậy, điều này làm kích thích thị giác của hắn. Hắn nhìn đôi môi non mềm của cô, cổ họng khát khô, nhịn không được cúi gần xuống.
Hơi thở xa lạ của người đàn ông tới gần, Trình Dao Dao nhíu lông mày. Đến khi có tiếng hô “Cắt!”, cô lập tức quay mặt đi. Môi Mạnh Duệ vừa vặn chạm vào tóc cô.
Trình Dao Dao đẩy hắn ra trợn mắt nhìn.
Mạnh Duệ hoảng hốt, giật mình nhận ra mình vừa làm cái gì, hắn cảm thấy khó xử: “Dao Dao, tôi…”
Những người khác không chú ý tới điều khác thường này, ồn ào cười nói: “Vất vả rồi, cảnh này quay rất tốt!”
Trình Dao Dao mặc thêm áo khoác, nói với đạo diễn: “Đạo diễn, tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Đạo diễn Vinh nói: “Được, nửa tiếng sau quay cảnh tiếp theo, chuẩn bị trước đi!”
Trình Dao Dao đồng ý, chạy ra sân hít thở không khí trong lành. Chỗ này có gió thổi làm cô lạnh run cả người, sự bực bột, ngột ngạt trong n.g.ự.c cũng được thổi bay đi. Vừa rồi Mạnh Duệ chạm vào cô, cảm giác nhơn nhớt dinh dính làm cả người cô khó chịu.
Mạnh Duệ đuổi theo: “Dao Dao, xin lỗi, vừa rồi không phải tôi…”
“Không phải cái gì?” Trình Dao Dao tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Mạnh Duệ đội mũ lính, mặc quần áo phẳng phiu, nhìn hơi đáng sợ: “Vừa rồi tôi không phải muốn giở trò lưu manh, tôi chỉ… Dao Dao, cô đẹp quá, tôi… tôi không kìm lòng được.”
Trình Dao Dao hoảng sợ. Lần đầu tiên cô nghe thấy người ta giải thích việc giở trò lưu manh mà làm như thoát tục, trong sạch như thế.