Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-09-02 00:14:40
Lượt xem: 51
“Tôi có thể ra ngoài sao?” Trình Dao Dao kinh ngạc nói. Từ khi tới đoàn làm phim, cô chưa ra khỏi cửa bao giờ. Đạo diễn Vinh quản lí đoàn làm phim rất nghiêm, một nhóm nữ diễn viên trẻ tuổi không ai được ra ngoài, muốn ra ngoài nhất định phải báo cáo, còn phải đi cùng nam diễn viên hoặc nhân viên công tác.
Phó đạo diễn nói: “Mạnh Thư và ông Lý muốn ra ngoài mua đồ, cô đi giải sầu cùng bọn họ đi.”
Trình Dao Dao còn chưa gật đầu, phó đạo diễn nghiêm túc nói: “Cô ra ngoài phải đi theo sát bọn họ, không được để xảy ra chuyện gì. Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không chịu tội nổi đâu!”
Nụ cười của Trình Dao Dao tươi như hoa, nói: “Cảm ơn phó đạo diễn!”
Trình Dao Dao quay người chạy đi.
Phó đạo diễn và biên kịch bị nụ cười này làm hoa cả mắt, hơn nửa ngày biên kịch mới hút thuốc tiếp: “Đạo diễn Vinh tìm thấy bảo bối này ở đâu ra vậy, sinh động tươi vui.”
Phó đạo diễn nửa đùa nửa thật nói: “Đừng chú ý nữa! Người ta có người yêu rồi. Đạo diễn đã nói qua, Trình Dao Dao đóng phim xong còn phải đưa cô ấy đi học đại học.”
Biên kịch nói : «Tôi già đầu rồi còn có thể có ý đồ gì ! Nhưng tôi thấy Trình Dao Dao đến đây nửa tháng rồi cũng không nhận được một cuộc điện thoại nào. Không phải người yêu của cô ấy …»
«Không thể nào. » Phó đạo diễn nói : « Nói chuyện chính đi, trên kịch bản có một đoạn… »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-452.html.]
Gió trên bến đò mang theo mùi tanh tươi mới. Bên cạnh bờ sông là những ngôi nhà cổ san sát nối tiếp nhau, tường trắng mái đỏ mang theo vẻ cổ kính. Trình Dao Dao nhìn mọi thứ trước mắt, cô cảm thấy mới mẻ, buồn phiền trong lòng cũng được quét sạch.
Ông Lý đậu xích lô xong, Mạnh Thư và Trình Dao Dao xuống xe. Thời gian còn sớm, điểm tâm ở cửa hàng ven đường nóng hổi, bay ra mùi thơm mê người.
Mạnh Thư nói : « Chúng ta đi ăn sáng trước đi. »
Trước đây người Tô Châu rất thích ăn điểm tâm uống trà vào buổi sáng, trong thành phố Tô Châu mở đầy quán trà to nhỏ. Quán trà náo nhiệt nhất có thể bày hơn 100 cái bàn trên một ngày, bây giờ quy mô thu nhỏ lại nhiều, không thể thưởng thức được sự tuyệt vời này nữa.
Trình Dao Dao đến Tô Châu lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ăn sáng ở nơi này. Cô dựa theo trí nhớ của đời trước gọi một bát mì vằn thắn, hai cái bánh trôi nước. Mạnh Thư và ông Lý gọi một bát mì thịt hầm.
Chờ bánh trôi nước được bê lên, mắt Trình Dao Dao choáng váng : «Bánh này to quá mức rồi ? »
Đời trước cô ăn bánh trôi nước to như quả trứng gà đã thấy kinh ngạc, hai cái bánh trôi nước trắng bóc ở trước mặt trôi lơ lửng bên trong bát nước dùng, to bằng nắm tay của trẻ con. Tiếp theo là một bát mì vằn thắn — sủi cảo to như vậy !
Lúc này Mạnh Thư bật cười : « Lần đầu tiên cô ăn đồ ăn sáng ở Tô Châu đúng không ? Gọi nhiều vậy ! »
Trình Dao Dao cười ngượng ngùng, cô lấy bát múc một ít mì vằn thắn, phần còn lại cho Mạnh Thư và ông Lý.