Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 450: Dầu cua
Cập nhật lúc: 2024-09-02 00:13:51
Lượt xem: 94
Mặt trăng sáng rõ trên bầu trời đêm, ngôi sao lấp lánh bao bọc xung quanh.
Trong sân Tạ gia hôm nay rất yên tĩnh, Tạ Phi tắm xong bê chậu ra, gọi Tạ Tam đang ngồi trong sân: “Anh, anh còn ngồi đấy làm gì vậy?”
Bà Tạ nói: “Tiểu Phi, cất gà con vào phòng đi, đêm nay nhiều sương, đừng đỏ bọn nó bị lạnh cóng.”
“Dạ.” Tạ Tam cất chậu, xách giỏ gà con lên. Gà con có bộ lông màu vàng nhạt tụ tập lại một chỗ, phát ra âm thanh chíp chíp non nớt, trong đó có một con gà mập mạp, trên đỉnh đầu có một nhúm đỏ, nó gạt mấy con gà khác ra chạy tới mổ tay Tạ Phi.
Tạ Phi cười nói: “Đây là con gà của chị Dao Dao, anh, anh nhìn nó hung dữ chưa này. Ai, cũng không biết chị Dao Dao đi đến đâu rồi.”
Vai Tạ Tam khẽ động, bà Tạ vội vàng kéo Tạ Phi qua, thấp giọng nói: “Đừng làm phiền anh cháu, không được nhắc tới Dao Dao trước mặt nó!”
Tạ Phi không hiểu nói: “Do anh trai không chịu đi cùng chị…”
“Anh trai cháu… Được rồi, nói cháu cũng hiểu đâu.” Bà Tạ đuổi cô đi: “Nhanh về phòng đi.”
Tạ Phi nửa hiểu nửa không chớp mắt, cô nhìn bóng lưng Tạ Tam ngồi trong sân, mang gà con về phòng.
Tạ Tam ngồi trên bậc thang trong sân, bên cạnh có một cái giường tre. Dưới ánh trăng, giường tre phát sáng như ngọc, bên trên trải một tấm thảm. Tay Tạ Tam nhẹ nhàng vuốt ve thành giường, giống như Trình Dao Dao còn đang nằm ở trên, tiếng nói kéo dài, làm nũng gọi Tạ Tam đi xách nước tắm.
Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi, trời lạnh rồi, ngồi như vậy coi chừng cảm lạnh, về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tạ Tam thu tay về để trên đầu gối, hắn ngửa đầu nhìn trời: “Vâng, tý nữa cháu ngủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-450-dau-cua.html.]
Bà Tạ không nhịn được nói: “Thực ra để Dao Dao đi một mình, bà cũng không yên tâm, Chiêu ca nhi, rốt cuộc cháu định làm thế nào?”
Tạ Tam không lên tiếng, bà Tạ nói thẳng: “Dao Dao đi chuyến này có thể mở mang kiến thức, nó lại xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ, bà nói là ngộ nhỡ, nó không trở lại, cháu…”
“Không đâu.” Tạ Tam nói: “Em ấy sẽ trở lại.”
“Bà cũng tin Dao Dao là một cô gái tốt.” Bà Tạ nói: “Nhưng có một số chuyện không biết trước được. Lúc trước nó không muốn đóng phim, không phải bây giờ vẫn đi rồi sao?”
“Không giống.” Tạ Tam chắc như đinh đóng cột. Mặc kệ bà Tạ nói thế nào hắn cũng không lên tiếng.
Bà Tạ tức giận chọc trán hắn: “Cứng đầu!”
Advertisement
Bà Tạ về phòng, tiện tay cầm đèn dầu đi. Ánh sáng trong sân lập tức biến mất, chỉ còn ánh trắng chiếu lên mặt Tạ Tam, bên trong đôi mắt hẹp dài tràn ngập tâm tình phức tạp.
Nếu Trình Dao Dao không trở lại, hắn sẽ… Bỗng nhiên có một con vật nhỏ ấm áp nhảy lên đùi, cắt ngang đủ loại suy nghĩ của Tạ Tam. Mèo béo màu cam trắng đang hít hà trên vạt áo Tạ Tam, nó ngửi thấy hơi thở quen thuộc. Móng vuốt nhỏ nắm chặt áo Tạ Tam, giống như muốn tìm thấy Trình Dao Dao, nó uốn éo kêu lên: “Meo! Meo!”
Tính cách vừa bá đạo vừa quen thuộc rất giống Trình Dao Dao. Bộ dáng lạnh lùng của Tạ Tam thoáng cái mềm mại, ngón tay gãi tai nhỏ của mèo béo.
“Em ấy không ở đây.” Tạ Tam thấp giọng nói, không biết là nói cho Cường Cường nghe hay cho hắn nghe.
Mèo con nghe không hiểu thế nào là rời xa, nó duỗi chân nằm sấp xuống, đôi mắt màu hổ phách chăm chú chờ Trình Dao Dao về nhà.