Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:07:29
Lượt xem: 106
Mọi người đều sợ hãi. Đạo diễn Vinh là ai? Là đạo diễn cấp cao của quốc gia, ở trong studio có ai không kính cẩn lễ phép với ông? Diễn viên ở trong studio bị ông mắng khóc trước mặt mọi người rất nhiều, khóc xong còn phải lau mặt tiếp tục diễn. Trình Dao Dao lại dám khiêu khích đạo diễn trước mặt mọi người.
Trên đường về huyện, thư ký nói với đạo diễn Vinh: “Tôi đã nói sớm rồi, Trình Dao Dao đẹp thì đẹp, nhưng không chịu nghe theo, ông nhìn bộ dáng bướng bỉnh hôm nay của cô ta xem.”
Tiểu Phác nói chuyện giúp Trình Dao Dao: “Không phải tính tình của Thẩm Ký Thư là như này sao? Tính tình nóng như lửa, bị giáo điều, lễ pháp đè nén, không im lặng mà bộc phát, chỉ có thể diệt vong. Cảnh cắt hoa hôm nay của cô ấy có thể cho vào trong kịch bản!”
Thư ký nói: “Cô ta chó ngáp phải ruồi thôi. Vừa rồi cây kéo kia làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng cô ta muốn ném vào mặt đạo diễn cơ. Kỹ thuật diễn của cô ta cũng không được!”
Đạo diễn Vinh cười ha ha: “Cô ấy là Thẩm Ký Thư! Kỹ thuật diễn tính là gì, có bao nhiêu diễn viên cả đời không tìm được một nhân vật thích hợp với mình. Trình Dao Dao có phúc, Thẩm Ký Thư có phúc!”
Đạo diễn Vinh có tiếng là người say mê diễn xuất, chỉ vì một bộ phim có thể giày vò trong sa mạc 5 năm, sau khi đoàn làm phim trở về giống như nạn dân chạy nạn. Thư ký biết rõ tính tình của ông, cũng không khuyên nữa, ngược lại nói: “Vậy ông phải nắm chắc thời gian, thuyết phục Trình Dao Dao đi quay phim cùng đoàn chúng ta!”
Đạo diễn Vinh híp mắt, cười giống như lão hồ ly: “Tôi biết cô ấy không đi vì điều gì. Muốn thuyết phục cô ấy, không bằng thuyết phục người khác.”
Đêm đã khuya, phòng Trình Dao Dao vẫn sáng đèn. Tạ Tam nhẹ nhàng đẩy cửa ra một bộ sườn xám màu xanh lam lọt vào mắt. Trình Dao Dao chống cằm ngồi trước bàn, đầu gật gà gật gù, buồn ngủ không chịu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-427.html.]
Dưới ánh đèn, sợi tóc Trình Dao Dao búi sau đầu, mặt như vẽ, môi anh đào bôi son đỏ tươi, sườn xám lụa dán sát vào người nổi bật lên đường cong xinh đẹp của cô, làm cô tăng thêm mấy phần thành thục. Tạ Tam hoảng hốt, hắn cảm thấy hình ảnh này đã xảy ra rất nhiều lần — có lẽ ở kiếp trước, Trình Dao Dao là thê tử mới cưới của hắn, đêm nào cũng ngồi trước ngọn đèn dầu chờ hắn về.
Trong lòng Tạ Tam rung động, từng bước chậm rãi đến gần cô. Tiếng bước chân đánh thức Trình Dao Dao, cô híp mắt nhìn qua, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt u oán: “Anh còn về làm gì!”
Tạ Tam đi đến ôm eo cô: “Có một ít chuyện vướng chân. Đừng giận.”
“Bị con gái ngăn lại chứ gì.” Vòng eo mềm mại của Trình Dao Dao uốn éo, linh hoạt xoay người né tránh, ngón tay chọc vào n.g.ự.c Tạ Tam: “Lần này là ai? Hả?”
Sườn xám màu xanh dưới ánh đèn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, gương mặt Trình Dao Dao ướt át xinh đẹp muốn câu hồn người đi. Hơi thở của Tạ Tam trầm xuống, bỗng nhiên ôm eo cô kéo mạnh vào trong ngực: “Không có ai khác, chỉ có em.”
“Đừng dùng bàn tay bẩn chạm qua người khác ôm em!” Hai tay Trình Dao Dao đ.ấ.m loạn trên n.g.ự.c hắn, uốn éo kêu lên: “Thả em ra!”
Bỗng nhiên thân thể cô chợt nhẹ, bị ném lên đống chăn mềm mại, Trình Dao Dao xoay người muốn kêu lên, lòng bàn tay Tạ Tam đặt lên môi cô, thô ráp nóng hổi, gương mặt hung dữ vô cùng đè ép.
Trái tim Trình Dao Dao đập bình bịch, đôi mắt đầy nước nhìn hắn.
Ngón tay Tạ Tam xoa một vòng, nhíu mày nhìn vết son trên đầu ngón tay: “Quá đỏ!”