Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 424

Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:06:38
Lượt xem: 91

«Còn tốt ạ. » Trình Dao Dao bê bát cháo uống một ngụm cháo thơm nức, tuy trả lời hờ hững nhưng mọi người thấy rõ vẻ đắc ý trên gương mặt nhỏ.

Bà Tạ buồn cười lắc đầu, quay đầu thấy lông mày cháu trai mình nhíu lại.

Bà Tạ múc thêm cháo vào bát Tạ Tam, nói với Trình Dao Dao : «Cháu cũng đừng lên mặt. Đã đồng ý với họ thì phải nghiêm túc chụp, đừng lãng phí phim chụp hình của họ.”

“Vâng ạ.” Trình Dao Dao gật đầu: “Cháu sẽ biểu hiện thật tốt.”

Ăn cơm xong, bà Tạ nấu một nước thảo dược cho Trình Dao Dao ngâm trong bồn tắm, bà cẩn thận đổ thêm nước vào trong bồn: “Nóng thì bảo bà?”

Giọng nói từ ái của bà Tạ làm Trình Dao Dao nhớ tới bà ngoại, cô làm nũng nói: “Bà nội, bà giúp cháu kỳ lưng đi ạ.”

“Được.” Bà Tạ bị cô chọc cười, cầm khăn kỳ lưng cho Trình Dao Dao: “Lớn rồi còn muốn bà kỳ lưng?”

Trình Dao Dao dựa vào thành bồn cười nói: “Cháu còn nhỏ mà.”

Bà Tạ nói: “Lúc bà lớn bằng cháu đã có con trai 2 tuổi rồi.”

Trình Dao Dao không sợ xấu hổ: “Bây giờ quốc gia không cho phép tảo hôn, cháu không có biện pháp nha.”

“Không nói lại cháu.” Bà Tạ cười: “Thuốc này có thể dưỡng da tiêu sưng, cháu ngâm lâu một chút, mai chụp ảnh sẽ càng xinh đẹp!”

Nước nóng chảy dọc sau lưng ấm áp, Trình Dao Dao dễ chịu thở dài: “Bà tìm được đơn thuốc này ở đâu vậy ạ?”

“Đây là công thức bí mật của nhà bà! Tổ tiên của ông Chiêu ca nhi có một cửa hàng bán thuốc, có rất nhiều đơn thuốc dưỡng da.” Bà Tạ xắn tay áo, múc nước ấm đổ từ từ xuống: “Ngâm xong thì ngủ sớm đi, đảm bảo ngày mai khuôn mặt của cháu sẽ căng mịn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-424.html.]

Trình Dao Dao nghe vậy nói: “Vậy cháu phải ngâm lâu một chút, không thể để ngày mai mặt sưng lên được.”

Bà Tạ im lặng nửa ngày không nói chuyện, sau đó cười nói: “Dao Dao, cháu thích chụp ảnh, quay phim không?”

“Chưa nói tới việc thích hay không.” Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, nói: “Dù sao ngày nào cháu cũng không có việc để làm.”

Bà Tạ thở dài: “Nhà bà làm cháu chịu uất ức rồi.”

“Không uất ức ạ!” Trình Dao Dao vội nói: “Cháu không uất ức đâu, thật đó ạ. Cháu chỉ cảm thấy ngoại trừ việc nấu cơm, hiếm khi cháu có thể làm được một việc tốt như vậy, rất vui.

Nhìn mặt Trình Dao Dao khe che hết vẻ mệt mỏi, bà Tạ từ ái vuốt đầu cô: “Bà nội hiểu. Cháu muốn làm gì thì làm, cháu còn trẻ, thấy một ít việc việc đời cũng tốt.”

Trình Dao Dao chớp mắt, cẩn thận hỏi bà Tạ: “Bà nội, bà không phản đối cháu chụp ảnh sao?”

Bà Tạ nở nụ cười: “Bà không gặp được thời điểm tốt. Nếu lúc còn trẻ có người mời bà chụp ảnh, bà nhất định đồng ý. Hơn nữa nhà chúng ta đẹp như vậy, nhất định chụp rất đẹp.”

Trình Dao Dao bật cười, dùng sức ôm bà Tạ. Bà Tạ đập cô: “Làm bà ướt hết rồi! Nhanh tắm rửa đi, tắm xong về phòng ngủ.”

Trình Dao Dao tắm xong thoải mái nằm trong chân, thổi tắt đèn. Trong phòng tối đen, cô lăn qua lăn lại không ngủ được, luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Qua một lúc lâu, Trình Dao Dao mơ màng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, bước chân quen thuộc đi đến cạnh giường.

Tạ Tam nhặt gối tre nhỏ rơi xuống đất để lại trong chăn Trình Dao Dao, vừa muốn thu tay về, bàn tay bị ôm chặt: “…”

Trình Dao Dao giật nhẹ hắn: “Anh tới làm gì? Không phải anh không để ý đến em sao?”

Loading...