Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 419
Cập nhật lúc: 2024-09-01 22:10:57
Lượt xem: 76
Bà Tạ cười: “Cái này giống cách làm bột khoai lang ở thôn chúng ta. »
Tạ Phi không thể tin nói: « Một chậu củ sen to như thế, làm xong chỉ còn ít như vậy ?
Trình Dao Dao b.ắ.n nước lên mặt cô, cười nói : « Chờ phơi khô còn ít nữa ! Ba cân củ sen làm được 2 lạng bột củ sen, em tính xem. »
Đang cười nói, trong sân bỗng nhiên có một đám người không mời mà đến.
Lâm Đại Phú dẫn mấy người xa lạ đến, cười nói : « Thanh niên trí thức Trình, có khách tới ! »
Người đi đầu là đạo diễn Vinh, bên cạnh còn có thư ký và hai người trẻ tuổi đang khiêng một cái rương. Người lạ đi vào sân, Cường Cường đang nằm dưới đất meo một tiếng chạy mất.
Tạ Phi thấy người lạ cũng khẩn trương trốn sau lưng bà Tạ. Bà Tạ nhìn Trình Dao Dao : « Đây là ? »
Trình Dao Dao lập tức đứng dậy, Lâm Đại Phú giới thiệu: “Thím Tạ, đây là đạo diễn lớn từ thành phố đến! Họ đặc biệt tới đây gặp thanh niên trí thức Trình ! »
Đạo diễn Vinh ăn mặc khác biệt, chắp tay sau lưng cười tủm tỉm đi vào sân, lễ phép chào hỏi bà Tạ : «Bà không trách tôi không mời mà đến chứ ? Có món quà nhỏ, mong bà nhận cho. »
Thư ký lập tức cầm quà đi lên, bà Tạ không nhanh không chậm cười nói : «Không có công không nhận lộc, thứ quý giá như vậy chúng ta không dám nhận. Dao Dao, cháu nói chuyện với họ đi, bà đi pha trà. »
Bà Tạ dẫn Tạ Phi đi. Lâm Đại Phú cũng cười tạm biệt : « Vậy mọi người nói chuyện đi, tôi đi trước. »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-419.html.]
Trong sân chỉ còn một mình Trình Dao Dao, cô rất ghét đám người không mời mà đến này, cũng không chào hỏi bọn họ. Đạo diễn Vinh không để ý, hăng hái quan sát cái sân nhỏ này.
Nhà cũ Tạ gia xây theo kiểu cổ kính, trong sân sạch sẽ, vườn rau xanh um tươi tốt, đống củi xếp chỉnh tề bên góc tường, một đám gà con lông vàng tụ tập lại một chỗ mổ đồ ăn. Bên trên giá bằng gỗ phơi đồ ăn khô, tản mát ra mùi thơm làm người buồn ngủ.
« Dọn dẹp rất gọn, có phong tình Giang Nam. Chỗ này là nơi quay phim tốt đấy.” Đạo diễn Vinh cười nói với Trình Dao Dao : « Đáng tiếc, cô không thích hợp ở đây. »
Trình Dao Dao nhíu mày : « Có gì không thích hợp ? »
“Khí chất của cô không thích hợp. Căn nhà này lúc trước xây cho gia đình giàu có ở đúng không?” Đạo diễn Vinh giơ ngón tay tạo thành khung ảnh, nhắm thẳng hướng Trình Dao Dao: “30 năm sau quay lại thì hợp. Bây giờ…”
Trong lòng Trình Dao Dao tức giận, trên mặt cũng nổi giận : « Đạo diễn Vinh, hôm qua tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú đóng phim. Ông tìm đến đây làm phiền người nhà chúng tôi?”
Thư ký tức giận nói: “Sao có có thể nói chuyện như thế với đạo diễn Vinh!”
Đạo diễn Vinh giơ tay ngăn lại, cười nói: “Tiểu Trình, cô hiểu tôi rồi.”
Lúc này, bà Tạ bê trà bánh ra, mỉm cười chào hỏi mấy người đi theo đạo diễn Vinh: “Ngồi xuống đi, nông thôn đơn sơ, không có đồ gì tốt để tiếp đãi, đây điểm tâm nhà tự làm, mọi người ăn thử đi.”
Một ấm trà thô, một đĩa bánh sữa dê mềm ngọt, là điểm tâm Trình Dao Dao làm.Món điểm tâm này được làm rất tinh xảo, bên trên bánh ngọt hình cánh hoa có hạt cẩu kỷ đỏ tươi, bánh nhỏ trắng như tuyết.