Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 408

Cập nhật lúc: 2024-09-01 19:17:26
Lượt xem: 108

Mấy người phụ nữ khác vội vàng giữ chặt: “Có chuyện gì từ từ nói!”

Lưu Mẫn cũng kéo Lâm Vương thị: “Mẹ, mẹ, còn đang ở trên xe, mẹ cẩn thận.”

Lâm Vương thị sợ nhất là người ta nói bà đối xử tệ với con trai cả đã mất,  Trình Dao Dao chọc vào ống thở của bà trước mặt mọi người, sao bà có thể bỏ qua. Bà tránh thoát khỏi tay con dâu, giương móng vuốt về hướng Trình Dao Dao, đột nhiên xe phanh lại, người ngồi xe lung lay, Lâm Vương thị đang đứng trực tiếp ngã nhào về phía mấy người phụ nữ ngồi đối diện, trứng gà trong rổ bay lên.

Trong lúc nhất thời, phía sau xe náo loạn hết lên.

Chỉ có Trình Dao Dao nắm chặt tấm che, nhìn bộ dáng Lâm Vương thị vồ tới sợ hãi.

Tạ Tam nhảy xuống xem đi về phía sau nhìn đám người: “Ồn ào cái gì?”

“Không có gì, không có gì.” Thím Kim Hoa nói: “Nhà Lâm Võ Hưng đau lòng trứng gà, nói vài câu thôi.” Thím Kim Hoa là em họ nhà mẹ đẻ Lâm Vương thị, đương nhiên nói giúp bà.

Mắt Tạ Tam chỉ nhìn Trình Dao Dao: “Không sao chứ?”

Trình Dao Dao tố cáo: “Bà ấy muốn đánh em.”

Lâm Vương thị hét lên: “Mày! Con ranh c.h.ế.t tiết nhà mày dám nói dối! Mày…”

Lâm Vương thị còn chưa nói xong, Lưu Mẫn đã che miệng bà lại, nháy mắt với bà. Mặt Tạ Tam không thay đổi rất đáng sợ, Lâm Vương thị thở hổn hển, cố gắng nuốt mấy từ ngữ mất dạy xuống.

“Dừng xe nghỉ ngơi một lát.” Tạ Tam nói xong, đưa tay đỡ Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao đứng dậy, đồ vật bên trong thùng xe ngổn ngang, Trình Dao Dao cẩn thận bước qua, đi đến rìa thùng xe, nắm tay Tạ Tam mượn lực nhảy xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-408.html.]

Máy kéo dừng ở cạnh khe núi, nước chảy róc rách từ trên núi xuống tạo thành một con suối nhỏ, không khí rất tốt. Trình Dao Dao hít sâu một hơi, thoải mái nói: “Không khí ở đây tốt thật, mùi dầu diesel trên xe hôi quá.”

Tạ Tam nói: “Đi rửa mặt đi. Còn 1 tiếng nữa mới đến huyện, nhịn một chút.”

Hai người đi đến cạnh suối uống nước, nước suối trong veo mát lạnh, có thể giải khát, Trình Dao Dao rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn: “Con suối này có giống suối ở chỗ cầu Mưa không?”

Cầu Mưa là nơi hai người hẹn ước lần đầu tiên, ánh mắt Tạ Tam sâu xa : «Em còn nhớ rõ?”

Trình Dao Dao lườm hắn: “Đương nhiên em nhớ rõ. Lúc đó anh còn hung dữ, bắt nạt em!”

Tạ Tam cũng rửa mặt, giọt nước chảy dọc theo xương lông mày xuống: “Sao anh lại bắt nạt em?”

“Anh làm em giận ngất xỉu.” Lúc đó Tạ Tam vừa hung dữ vừa hoang dã, Trình Dao Dao chỉ cần nhìn hắn lập tức sợ, còn phải đuổi theo sau lấy lòng hắn. Trình Dao Dao vừa nhớ tới thì tức giận, tối nay nhất định phải để Tạ Tam ôm mình đi dạo cả tối!

Tạ Tam nói: “Sau khi giận ngất xỉu đi thì sao? Không nhớ rõ?”

Trình Dao Dao cố gắng nhớ lại. Đó là lần đầu tiên lá sen phát tác, cô vừa chạm vào Tạ Tam thì ngất luôn. Lúc tỉnh lại, Tạ Tam ôm cô đến chỗ cầu Mưa, sau đó… Trình Dao Dao nói: “Sau đó em tỉnh nha.”

Khóe môi Tạ Tam cong lên một đường kỳ lạ, như cười như không: “Ừm, sau đó em tỉnh lại.”

Bây giờ đã là cuối thu, lá cây trên núi chuyển sang màu đỏ thẫm hoặc khô héo. Chỉ có một mảnh rừng cạnh khe núi có nước suối nên vẫn xanh um tươi tốt.

Tạ Tam hỏi: “Em Dao Dao, có muốn ăn quả không?”

Trình Dao Dao nói: “Chúng ta không về xe sao? Bọn họ vẫn đang đợi.”

Mắt Tạ Tam nhìn bên kia: “Không vội.”

Loading...