Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 402: Uống nhầm nước linh tuyền

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:31:28
Lượt xem: 89

Đám người cười to, trên mặt Tạ Tam cũng nở nụ cười, mặt mày sắc bén được mồ hôi rửa sạch, lộ ra sự hăng hái của người thanh niên trẻ.

Trình Dao Dao rất ít khi thấy nụ cười hăng hái như này trên mặt Tạ Tam, gương mặt trẻ tuổi đầy kiêu ngạo sắc bén, làm người ta nhớ tới hắn 20 tuổi, là thanh niên trẻ tuổi mà thôi.

Tạ Tam nói chuyện với Lâm Đại Phú và mấy người đứng xung quanh một lát, sau đó thoát ra đi về phía Trình Dao Dao. Thời tiết rét lạnh, trên người hắn lại nóng hổi, dương khí lạnh thấu xương bay vào mặt. Trình Dao Dao lặng lẽ ngừng thở, đưa khăn tay cho hắn: “Nhanh lau đi.”

Tạ Tam nhận khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ, nói: “Em Dao Dao, tối nay ăn củ sen.”

“…” Nếu không phải biết Tạ Tam không có ý kia, Trình Dao Dao muốn đánh hắn một trận.

Tạ Phi kích động nói: “Anh, anh lợi hại quá! Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh đào củ sen, anh đào được nhiều hơn người khác nhiều!”

 

Tạ Tam chỉ cười, lau sạch chân tay sau đó mặc áo vào, bỏ ống quần xuống. Bất cứ lúc nào, Tạ Tam cũng sạch sẽ, đẹp đẽ hơn đàn ông trong thôn.

Lâm Đại Phú tuyên bố: “Người được nhiều củ sen nhất năm nay là Tạ Tam! Thời tiết rất lạnh, tất cả mọi người tranh thủ thời gian bê củ sen về đi!”

Những người khác bê phần củ sen của mình, tốp ba tốp năm đi về nhà. Thôn Điềm Thủy không phải là thôn lớn sản xuất củ sen nên rất ít khi được ăn củ sen, mọi người vội vàng về nhà nếm thử đồ ăn tươi.

Trình Dao Dao tính toán: “Có nhiều củ sen như vậy có thể làm củ sen nhồi gạo nếp, củ sen xào rau xanh… Anh nhìn gì đấy?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-402-uong-nham-nuoc-linh-tuyen.html.]

Trình Dao Dao nhìn theo ánh mắt Tạ Tam, một thân hình nhỏ bé trốn bên cạnh cái cây, hơn nữa còn là người quen: “Minh Minh?”

Trình Dao Dao chạy tới, cười nói: “Minh Minh, sao em lại ở đây?”

Năm nay Minh Minh 7,8 tuổi rồi nhưng thân hình giống như trẻ con 5,6 tuổi, bé mặc một bộ quần áo cũ của phụ nữ, trên mặt vẫn rụt rè như vậy. Bé thấy Trình Dao Dao mới nở nụ cười: “Chị Dao Dao.”

Trình Dao Dao lấy ít đường viên cho bé, cô có quan hệ rất tốt với trẻ con ở trong thôn, lúc ra ngoài luôn mang theo ít hoa quả đường. Minh Minh nói “Cảm ơn chị” xong mới nhận đường, cẩn thận cho vào túi.

Trình Dao Dao nói: “Gần đây sao không thấy em đến chơi? Lần trước chị đi cắt cỏ cũng không thấy em.”

Mắt Minh Minh chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Chị Dao Dao, em vẫn luôn luyện chữ chị dạy em viết.”

 

Trình Dao Dao cười, cô dạy mấy đứa trẻ viết chữ trên cát, Minh Minh học chăm chỉ nhất, cô nói: “Em làm gì ở đây?”

Minh Minh không trả lời mà nhìn về phía sau lưng Trình Dao Dao. Tạ Tam bê một bó củ sen tới, xoay người đặt trước mặt Minh Minh. Mắt Minh Minh sáng rực lên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Hóa ra ở đây chờ củ sen sao? Trình Dao Dao muốn hỏi câu gì đấy, đột nhiên nhớ tới mẹ Minh Minh là góa phụ, vội vàng nuốt câu hỏi lại.

Tay nhỏ của Minh Minh gầy teo nhấc củ sen lên, cố sức đứng dậy, nói với Trình Dao Dao: “Chị, em phải về nhà đây. Tạm biệt.”

 

Loading...