Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 40: Gieo mạ và con đỉa
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:13:04
Lượt xem: 199
(Mang chủng (tiếng Hán: 芒種/芒种) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông.)
Bên trong phong cảnh điền viên xinh đẹp là một một hình ảnh khí thế ngất trời. Nhóm nam, nữ, già, trẻ xắn ống quần, khom người gieo mạ xanh tươi vào ruộng nước. Những cây mạ này nhất định phải gieo xong trước mùa mưa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sản lượng.
Mạ xanh non gieo xuống, chỉnh tề tô điểm bên trong ruộng nước, gió thổi qua, sóng nước lấp loáng trông rất đẹp mắt. Đáng tiếc Trình Dao Dao không có lòng dạ nào thưởng thức.
Trình Dao Dao xắn ống quần giẫm lên bùn nhão trong ruộng, da đầu bị mặt trời phơi nóng hổi, máy móc lặp lại động tác trên tay, mồ hôi chảy vào mắt kí©h thí©ɧ làm cô không mở mắt ra được, cũng không cách nào lau — tay cô đều là bùn.
Một mảng ruộng lớn đều được phân chia thành trách nhiệm của từng người, mỗi người nhận thầu một mảnh. Trình Dao Dao phân đến một mảnh gần giữa, mảnh này tương đối ngắn, đã rất chiếu cố cô rồi.
Trình Dao Dao cẩn thận gieo xong một đám mạ trong tay, ngồi dậy đ.ấ.m bóp phần eo, xem xét xung quanh, suýt nữa khóc thành tiếng. Tất cả mọi người đều gieo đến phía trước, để cô xa xa ở phía sau.
Đại đội trưởng Lâm Đại Phú giơ loa, đứng bên trên bờ đất cổ vũ tinh thần: “Tiết mang chủng trồng khoai nặng mười cân, Hạ Chí* trồng khoai triệt từng gốc”, “Loại đậu không sợ sớm, lúa mì nhanh làm sau có mưa!”
(Hạ chí: tiết vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm dài nhất trong năm.)
Kêu đến khi cuống họng bốc khói mới dừng lại, cầm ấm nước hung hăng rót mấy ngụm nước nước sôi để nguội. Lý Đại Phú trong lòng sốt ruột, tiết Mang chủng, mọi thứ đều trồng. Các loại cây trồng như lúa nước, đậu nành, khoai lang, bắp ngô đều gieo hạt vào thời điểm này, ngày mùa chính thức đi vào cao trào. Năm nay nước mưa nhiều, những cây trồng này nhất định phải gieo hạt nảy mầm trước mùa mưa. Lúc này, trong thôn bất kể nam, nữ, già, trẻ, có thể làm việc đều đi làm việc, nhóm thanh niên trí thức kia cũng bị kéo qua cho đủ số.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-40-gieo-ma-va-con-dia.html.]
Thanh niên cao ráo khỏe mạnh đi qua phía bờ đất, Lâm Đại Phú nhìn thấy, hô: “Tạ Ba, anh tới đây một chút!”
Tạ Ba mặc một áo choàng ngắn, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, trong tay mang theo một cái giỏ đi tới, gọi: “Đại đội trưởng!” rồi trầm mặc nhìn ông.
Lâm Đại Phú thấy hai bên không có người, nói: “Tạ Ba, lời tối qua tôi nói với cháu, cháu suy nghĩ xong chưa?”
“Không đi.” Tạ Ba phun ra hai chữ ngắn gọn.
Lâm Đại Phú suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm: “Lái máy kéo là công việc linh hoạt, nhà Tuấn cũng muốn đi đấy! Cháu hàng năm ở trong thôn kiếm được chút tiền công, đi khắp nơi tìm việc vặt, mặc dù nói đi săn có thể phụ cấp một chút, nhưng cũng không phải lâu dài. Nếu không phải ông nội cháu đối có ơn với nhà tôi, tôi cũng không phí sức thay cháu tranh thủ danh ngạch này.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba hiện lên một tia chần chờ, ngữ khí lại vẫn quả quyết: “Cảm ơn ý tốt của bác, cháu không đi.”
“Cháu lo lắng mình ra ngoài, không ai coi chừng bà cháu cùng em gái a?” Lâm Đại Phú thở dài: “Nhưng cháu như này cũng không phải vấn đề. Cháu năm nay 20 rồi đúng không? Trong nhà tích tũy không ra được một phân tiền, nói như thế nào với cô vợ trẻ?”
Khóe môi Tạ Ba tự giễu: “Người như cháu, không thể làm chậm trễ người khác.”
Lâm Đại Phú tiếc rẻ nhìn thanh niên trước mặt, ông nhìn hắn từ nhỏ là thằng nhãi con nhà địa chủ bị người người khi dễ đến khi lớn lên trở thành một thanh niên cao lớn trầm ổn. Chỉ tiếc giai cấp này quá cao rồi…
Ánh mắt Tạ Ba nhìn về phía ruộng nước. Trong ruộng người người khom lưng loay hoay khí thế ngất trời, chỉ có một thân ảnh màu hồng đứng vắng vẻ bên trong ruộng nước, duyên dáng yêu kiều, giống như một bông hoa phù dung xuất hiện ở trong ruộng. Một tay cô che ánh nắng trên đỉnh đầu, xa như vậy cũng có thể thấy dáng người xuất chúng.