Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 398
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:27:38
Lượt xem: 92
Ánh mắt Trình Dao Dao lay động, Tạ Tam ôm chặt cô vào ngực, vòng eo nhỏ nhắn vặn vẹo giống như mèo con, vuốt vài cái liền ngoan ngoãn mềm nhũn.
Tạ Tam hận không thể ép chặt cô vào trong ngực: “Anh chỉ thương một mình em.”
“Đương nhiên rồi.” Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Tam, rất nhanh hết giận, lúc này nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Thực ra em cũng không ghét nhỏ trọc đầu.”
“Ừm?” Tạ Tam hơi bất ngờ.
Trình Dao Dao nói: “Thật, không những không ghét, mà còn chung chí hướng.”
“…” Tạ Tam không đoán được cô đang trào phúng hay nói thật lòng, yên lặng nhìn cô.
Môi Trình Dao Dao nở nụ cười ngọt ngào, đầu ngón tay sờ cằm Tạ Tam: “Ánh mắt nhỏ trọc đầu rất tốt, giống em.”
Nụ cười của Trình Dao Dao xinh đẹp rực rỡ, trong lời nói lộ ra ý tứ làm lòng người nóng bỏng. Hai người lâu rồi không thân mật, hô hấp Tạ Tam lập tức nặng nề, nắm lấy đầu ngón tay cô.
Trình Dao Dao lại chạy ra: “Phải đi hái ngân hạnh nữa! Nhanh lên chút, về nhà còn phải nấu cơm!”
Thái dương Tạ Tam nổi gân xanh, ngồi dưới đất điều chỉnh hơi thở một lúc mới đứng dậy cầm đồ đuổi theo Trình Dao Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-398.html.]
Hai người đi vào rừng cây. Gió thu thổi ào ào, lá ngân hạnh chuyển sang màu vàng, quả ngân hạnh lắc lư trên cành, quả nào cũng to.
(Cây ngân hạnh có tên khoa họclà Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng trung, tức là ngân hạnh hoặc 白果là bạch quả, là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae.)
Trình Dao Dao giơ tay hái một quả, lá ngân hạnh màu vàng giống như bươm bướm rơi xuống người cô. Cô nhanh chóng hai được một nắm nhỏ, nhưng cô không mang đồ đi đựng, đang do dự, Tạ Tam cởϊ áσ sơ mi buộc tay áo thành nút đưa qua: “Dùng cái này đựng.”
Trình Dao Dao trải áo sơ mi trên mặt đất, sau đó để quả ngân hạnh lên, quay đầu đi hái tiếp. Quả ngân hạnh có một lượng nhỏ độc hại, mùi vị đắng, người trong thôn đều không thích ăn nó, chỉ có trẻ con thèm ăn hái về nhà luộc ăn. Bởi vậy trên cây đầy quả, hái một lúc đã được một đống lớn.
Trình Dao Dao vui vẻ lau tay, quay đầu tìm Tạ Tam, cô thấy Tạ Tam đứng trong ruộng mướp đắng: “Anh hái cái gì vậy?”
Tạ Tam vẫy tay với cô, Trình Dao Dao chạy dọc theo bờ ruộng đi xuống. Trên mặt đất có đầy mướp đắng thối rữa, Trình Dao Dao cẩn thận tránh qua, chạy đến cạnh Tạ Tam.
Tạ Tam cho một hạt đỏ đỏ vào trong miệng cô: “Ưm! … Ngọt, hơi đắng. Cái gì vậy?”
“Hạt mướp đắng.” Tạ Tam cho cô nhìn đồ trong tay. Vỏ mướp đắng già chuyển sang màu vàng, quả mướp chín vỡ lộ ra hạt đỏ tươi bên trong, nhìn vô cùng mê người.
Một mảng ruộng lớn toàn mướp đắng, bên trong ruộng dựng một loạt giá đỡ dây mướp, bên trên có rất nhiều mướp đắng già chuyển vàng. Năm nay mướp đắng thu hoạch được nhiều, đã vận chuyển hai xe vào huyện bán, chỗ mướp đắng còn lại nhà ai muốn ăn đều có thể đến hái. Nhưng rau củ quả ở thôn Điềm Thủy rất nhiều, không ai thích ăn loại mướp này, mướp đắng chín rơi đầy đất.