Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 396: Đào củ sen
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:26:58
Lượt xem: 85
Trình Dao Dao trượt chân, cả người ngã về sau. Ào một tiếng bọt nước văng khắp nơi, trên mặt Trình Dao Dao đầy nước, bị dọa nhắm chặt hai mắt. Nhưng cô không ngã vào sông, một đôi tay rắn chắc vững vàng đỡ cô.
Trình Dao Dao mơ màng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt của Tạ Tam, mấy giọt nước chảy dọc theo gương mặt hắn rơi xuống.
Tạ Tam thấy Trình Dao Dao ngơ ngác, nói: “Có bị trật chân không?”
Vốn định dạy nhỏ trọc đầu một trận, kết quả mình suýt nữa mất mặt. Trình Dao Dao lắc đầu, giãy dụa muốn xuống.
Tạ Tam thấy thế, lập tức ôm Trình Dao Dao đi lên bờ, đặt Trình Dao Dao ngồi xuống tảng đá lớn, ngồi xổm kiểm tra chân cô. Bàn tay lớn xoa mắt cá chân trắng nõn mấy lần: “Có đau không?”
Trình Dao Dao nói: “Không đau.”
Tạ Tam vẫn nghiêm túc kiểm tra lại một lần, xác định Trình Dao Dao không sao mới thở phào, lấy nước rửa sạch bàn chân Trình Dao Dao.
Lâm Lộ Lộ nhìn chằm chằm hai người thân mật không coi ai ra gì, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, không thể tin nhìn Tạ Tam. Từ 13 tuổi, cô bắt đầu để Tạ Tam ở trong lòng, coi như Tạ Tam đối xử lạnh lùng với cô, Lâm Lộ Lộ cũng không nản lòng: Cô tin tưởng coi Tạ Tam là tảng dá, có một ngày mình sẽ nung nóng hắn.
Bây giờ nhìn bộ dáng Tạ Tam đối xử với Trình Dao Dao, Lâm Lộ Lộ mới biết mình sai hoàn toàn. Sao hắn có thể giống tảng đá, lúc Tạ Tam nhìn Trình Dao Dao, trong mắt đốt một nhóm lửa, không có một chỗ trống cho người bên ngoài.
Lâm Lộ Lộ cắn môi, không cam lòng gọi: “Anh Tạ Tam!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-396-dao-cu-sen.html.]
Tạ Tam nhìn lại, thấp giọng nói một câu với Trình Dao Dao. Một lúc sau Trình Dao Dao mới không tình nguyện gật đầu, Tạ Tam đang định đứng dậy lại ngổi xổm xuống, đi giày cho cô, lúc này mới đi tới.
Lâm Lộ Lộ nhìn Tạ Tam ở khoảng cách gần, trái tim nhảy dựng lên. Thấy một mặt dịu dàng với Trình Dao Dao của người đàn ông lạnh lùng này, cô càng không buông được Tạ Tam.
Tạ Tam nhìn Lâm Lộ Lộ: “Có chuyện gì?”
“Em…” Lúc Lâm Lộ Lộ đến nổi giận đùng đùng, bây giờ đối mặt với giọng nói lạnh lùng của Tạ Tam lại không nói nên lời, bàn tay theo thói quen sờ b.í.m tóc.
Tạ Tam nói: “Không có việc gì tôi đi đây.”
“Chờ một chút!” Lâm Lộ Lộ nói: “Vì sao hôm đó anh không đến rạp chiếu phim? Em… Em đợi anh cả đêm.”
Tạ Tam nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi.”
Lâm Lộ Lộ oán hận nhìn hắn: “Anh Tạ Tam, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao anh có thể tuyệt tình như vậy?”
Tạ Tam nhíu mày. Không phải không có con gái cố ý thân cận với hắn, chỉ là phần lớn mấy cô gái đó thận trọng ngượng ngùng, hắn bỏ đi là được. Nhưng Lâm Lộ Lộ lại không từ bỏ, mấy năm này lớn rồi vẫn không hiểu chuyện, mỗi lần nhìn thấy hắn luôn bày ra bộ dán oán hận, giống như bọn họ có chuyện gì thật vậy.
Phía sau có một ánh mắt muốn ăn thịt người, Tạ Tam nói với Lâm Lộ Lộ: “Về sau cô đừng tới tìm tôi nữa, cũng đừng tặng đồ cho tôi, tôi sẽ không nhận. Để người khác nhìn thấy không tốt cho thanh danh của cô.”