Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:25:46
Lượt xem: 165
Trình Dao Dao cười nói: “Đương nhiên rồi. Nhưng hơi rộng, tìm thợ may sửa lại?”
“Em sẽ sửa!” Tạ Phi vui mừng nói: “Chị Dao Dao, chị quên rồi à, em biết làm quần áo mà!”
Trình Dao Dao cố ý trêu cô, cười nói: “Như vậy còn có thể giảm bớt một khoản tiền đó!”
Trình Dao Dao gọi bà Tạ đến xem. Bà Tạ coi Trình Dao Dao như người trong nhà, cũng không khách khí, nói: “Quần áo tốt như vậy, đều là vải bông mới! May tay áo và hai bên eo nhỏ lại một chút, chờ vóc dáng Tạ Phi lớn lại tháo ra, có thể mặc mấy năm!”
Bà Tạ là người trong nghề may vá, lúc trước cũng trải qua cuộc sống giàu sang, bà xem qua quần áo trên giường của Trình Dao Dao, bên trong có một cái áo len dệt bằng lông sơn dương, giá cả đắt hơn vải sợi nhân tạo nhiều.
Bà nhìn kỹ, đau lòng không thôi: “Vải lông tốt như vậy sao lại bị sâu mọt làm hỏng rồi? Còn mấy cái áo này nữa, đều bị nấm mốc!”
Mấy cái áo bông không mặc đến, Trình Dao Dao cũng không để ý, nghe vậy vội vàng nhìn xem, mấy cái áo để ở những nơi không thấy đều bị bẩn, chỉ có mấy cái áo khoác cao cấp dễ thấy thì không bị tổn hại.
Nhất định bà mẹ kế giở trò quỷ! Trình Dao Dao nhớ kỹ quần áo từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ có rất nhiều, tủ quần áo đầy đồ, tất cả đều là quần áo tốt nhất bố Trình mua khắp nơi cho cô, trong đó có rất nhiều hàng vận chuyển từ thuyền đến. Lần trước bố Trình gửi ít quần áo như vậy, cô đã cảm thấy kỳ quái. Bây giờ nhìn thấy mấy vết bẩn trên đống quần áo này lập tức giận dữ.
Trình Dao Dao tức giận ném quần áo lên giường, ôm tay phụng phịu.
Bà Tạ nhiều tuổi, cũng biết trong nhà Trình Dao Dao có mẹ kế, suy nghĩ một chút là hiểu, cười nói: “Không sao đâu, không hỏng nhiều, đều là những chỗ không nhìn thấy. Bà sẽ sửa lại, cam đoan làm y như mới cho cháu!”
“Thật ạ?” Trình Dao Dao nửa tin nửa ngờ nhìn bà Tạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-394.html.]
Bà Tạ vui vẻ: “Lúc trước bố Chiêu ca nhi mang quần áo từ Tây Dương về bà cũng sửa qua rồi, mấy bộ quần áo này có thể làm khó bà sao?”
Tạ Phi cũng lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Chị Dao Dao, bà nội rất lợi hại, nấm mốc trên mấy bộ quần áo này có thể giặt sạch sẽ.”
Lúc này Trình Dao Dao mới dần hết giận.
Ba người phân độ hỏng của quần áo thanh hai loại.
“Cái này tiếc quá.” Bà Tạ cầm một cái váy liền bằng nhung dê, váy nhung màu nâu nhạt có kiểu dáng ngắn gọn, giữ đến đời sau cũng rất đẳng cấp. Chỉ tiếc phía sau tay áo bị rách mấy lỗ: “Thử tìm xem có loại lông tương tự như vậy không, bà nội may lại cho cháu.”
Trình Dao Dao suy nghĩ, cầm cái váy: “Cháu giữ cái váy này lại có chỗ dùng.”
Chỗ quần áo còn lại không bị mốc thì bị rách thành lỗ nhỏ, hoặc bị tuột chỉ. Có một cái áo bông ở bên dưới bị mốc, đành phải lấy bông ra, làm áo bông mới.
Cứ như vậy, Tạ Phi và bà Tạ có áo bông rồi, chỉ cần mua thêm chăn đệm và áo bông cho Tạ Tam nữa là được, có thể tiết kiệm không ít tiền.
Bà Tạ ôm một đống quần áo của Trình Dao Dao, bùng lên ngọn lửa nhiệt tình may vá, ném việc nấu cơm cho Trình Dao Dao, ngày não cũng xe chỉ luồn kim, suy nghĩ sửa quần áo thế nào cho tốt. Mèo con nằm cạnh người bà Tạ nghịch quận len.
Từng bộ quần áo được bà Tạ sửa chữa phục hồi như cũ. Mèo con đi đường cũng không vững lớn thành một con mèo béo tròn, mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống thám hiểm căn nhà, ngay cả phòng Tạ Tam cũng bị nó đảo lộn qua mấy lần.